Page 87 - DACSAN71
P. 87
87 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
khi xung phong. Và làm gì có được sự công bằng khi địch nằm sẵn trong
các công sự trên đồi chờ ta đánh vào. Nhưng ta phải đánh để dành lại từng
tất đất, từng ngọn đồi, để đánh đuổi kẻ xâm lược và bảo vệ miền đất tự
do. Vì vậy còn gì hãnh diện hơn khi tôi chứng kiến hàng nghìn người dân
lục tục kéo về lại thôn xóm khi đơn vị Nhảy Dù chúng tôi vừa xuất hiện
trong vùng.


Qua nhiều ngày với TĐ1 ND, tôi có dần kinh nghiệm để phân biệt được
tiếng pháo của ta hay địch, khi nằm dưới hố cá nhân hoặc trong hầm với bộ
chỉ huy, ngày ngày 3 cữ sáng trưa chiều, nhìn lên thấy từng làn chớp sáng
của đạn địch chụp trên các ngọn cây lớn kèm theo tiếng nổ đinh tai với
ngàn mảnh đạn và cành lá văng tứ phía . Đã bao lần tôi cảm thấy bất lực
trước những vết thương quá nặng của thương binh đang chết dần khi chờ
đợi tản thương, bèn đành đốt điếu thuốc lá đưa vào môi cho từng người
để rồi đoán chừng cái chết đến khi khói điếu thuốc thôi bay. Và cũng bao
lần tôi đã cúi đầu khóc thầm khi thấy những xác chết, cả quan lẫn quân,
được gói chặt trong poncho nằm từng hàng dài hai bên bãi đáp chờ được
bốc đi.

Nhớ và nhớ hình ảnh uy nghiêm đầy khí phách của các sĩ quan và bao
khuôn mặt non trẻ nhưng dạn dày phong sương của các binh sĩ tuy đầy
kinh nghiệm chiến trường, nhưng họ vẫn giữ một tâm hồn đơn sơ thật hồn
nhiên mà tôi biết được qua những lần trò chuyện, những tâm sự trong đêm
dài hay qua những dừng quân ngắn trong khi cùng nhau vui đùa. Với họ,
tôi đã yêu những bản nhạc lính mà trước đây tôi từng chê là sến. Với họ, tôi
đã tìm thấy tình đồng đội qua thử thách trong máu lửa. Với họ, bổn phận
và trách nhiệm luôn được gắn liền với 4 chữ “Nhảy Dù Cố Gắng”. Và với
họ, tôi quên hẳn cái chết đằng sau và nguy hiểm chờ đợi phía trước.

Sau chiến thắng ở Đồi 1062 tại Thường Đức, Thiếu tá Nguyễn Văn Phú,
Tiểu Đoàn Phó của TĐ1 ND, được đề cử làm Tiểu Đoàn Trưởng TĐ 15
ND tân lập và trước khi rời vùng, TTá Phú đặc biệt xin cho tôi được đi
theo với Tiểu Đoàn tân lập của ông. TTá Phú và tôi đã có những giao hữu
tốt đẹp trong thời gian ông trực tiếp chỉ huy cánh phó với 2 ĐĐ đánh thẳng
vào trận chiến. Tôi có gởi rượu và thuốc lá đến cho TTá Phú ở mặt trận,
đúng lúc phe ta cần chút chất nóng để đánh đấm cũng như để ăn mừng
chiến thắng. Thêm vào đó, tôi còn có cơ duyên giúp cho TTá Phú về thăm
vợ ở Saigon đúng lúc, vì nhờ lần thăm này mà vợ ông mới có thai lần đầu
kể từ khi lấy chồng vào cuối năm 1968.

Nếu được thuyên chuyển về Saigon, tôi chắc mọi quân nhân của binh

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92