Page 219 - DACSAN70
P. 219
Muõ Ñoû 70 219

những con đừờng đã và đang đi cuả tất cã các anh nhất là con đừờng hiện
taị, con đừờng các anh đi hay nói đúng hơn là các anh đang lê bước trong
ánh chiều tàn dang rình rập sau lưng .....Thật ra con đường các anh đang
đi bây giờ , không còn phải hành quân không còn bị bắn sẽ ,không còn bị
gài mìn và cũng không còn đạn nổ bom rơi nữa mà là con đường hy-vong
cho những thế hệ mai sau mà thôi ......Bây giờ là lúc phải baỏ vệ và duy
trì những gì mà Việt-Nam đã có ngày xưa và đã bị mất đi khi đất nước
không còn ...Lá cờ vàng là biểu tượng đầu tiên cuả sự ấm no phồn-thịnh,
cái hài hoà cuả màu vàng tượng trưng cho thổ và màu đỏ tượng trưng cho
hoả ,trong lá cờ của chúng ta maù đỏ rực cuả hoả ít hơn cái hiền hoà ấm
áp màu vàng của thổ hai yếu tố trên đã đắp bồi một miền nam VN hưng
thịnh,phồn vinh và những con dân thật thông minh ,nhiều nhân tài,đã đưa
đất nước lên hàng nhất nhì Đông-nam Á ( đó là những lời ba tôi thường nói
vì ông tin vaò thuyết âm-dương ngủ-hành ) .Chúng ta thử so-sánh một đất
nước từng đã được gọi là hòn ngọc Viễn đông giờ thì lại được lên bảng là
nước đói nghèo thứ nhì thế giới đếm từ dưới lên chỉ ít đói hơn một số nước
Phi châu mà thôi Đó là một tủi- nhục đáng gục mặt cho VN khi đám chăn
trâu lên cầm cờ máu lảnh-đaọ và đất nước ngày nay có toàn muôn ngàn
“Tiên-sĩ giấy.” .Vì tất cã những lý do trên nên mọi người Việt Hải-ngoaị
đều phải cố gắng đấu tranh đễ gìn-giữ lá cờ vàng ba sọc đỏ .Lá cờ đã được
nhìn nhận là lá cờ Quốc-gia từ năm 1948 và đến năm 1951 lá cờ lại được
tung bay trên bầu trời Sanfancisco trong buổi hội nghị quốc liên ...Ngoài
việt baỏ vệ lá cờ chúng ta còn phải gìn –giử biết bao tập-tuc.,mỹ-tục từ
ngàn xưa đến giờ cho con cháu chúng ta sau nầy ...Không nơi nào có ánh
sáng cuả sự đấu tranh mà thiếu bóng dáng cuả các anh người lính Mũ-đỏ
cuả QLVNCH .........Đã hơn ba mươi năm ,các anh đã xếp gon những cánh
hoa dù trong lòng ngực bên trái của mình , Tuy nói là đời quân ngủ đã nằm
gọn trong tim các anh nhưng không bao giờ có thể nhạt-nhoà được ,tôi có
thể khẳng-định điều nầy vì mỗi khi các anh gặp lại nhau ,một chút men cay
ấm lòng là chiến-trường lại bùng nổ ....các anh ôn lại từng kỷ-niêm đau
thương khi các bạn đồng-đội phải hy-sinh ,rồi những chiến công hiển-hách
, những trận đánh tang thương như Đồng-Xoài,Bình-Giả ,và lần trực-diên
đánh thẳng vào Thành –nội Huế đễ giải thoát cho đồng baò vô tội đang bị
bọn Việt công bắt giử và tàn sát , rồi mặt trận Thường Đức ở Quảng –Nam
trên đỉnh 1062 các anh đã đễ lại biết bao xương máu ,rồi đến mặt trận cuối
cùng ở Khánh- Dương Nha-Trang các anh đã phải chiến-đấu đơn độc.....
trong những ngày cận-kề trước khi VN bị đồng –minh bán rẽ ....còn biết
bao câu chuyện nói đến nét oai-hùng ,sự hy-sinh vô bờ bến cuả các anh
những ngừơi chiến-sĩ Mũ đỏ mà tôi yêu qúy dường như tôi không đủ bút
mực để nói hết về những chiến công hiển hách ấy ......Bây giờ , các anh
cũng là người dân VN như hơn ba triệu người dân lưu-vong khác .Nhưng
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224