Page 216 - DACSAN70
P. 216
216 Muõ Ñoû 70
lúc thì cơn mưa tầm tả trút xuống .Thật quả đúng như câu “Vũ vô kiềm
tỏa năng lưu khách .” Chúng tôi ở laị nhà Lý-An đến khuya và câu chuyên
cứ tiếp nối mãi không ngừng .đêm ấy Lý-An đã nói với tôi rất nhiều ,nhắc
chuyện VN trước khi mất nước,và những tôì tệ thật đáng xấu hổ cho Việt-
Nam sau khi Cộng sản chiếm đóng, rồi chuyện vượt biên đi đường bộ, thật
hiểm nguy, men theo biên giới Campuchia cuả cô chú ,chuyện hoạt đông
cuả gia-đình mũ đỏ DC ....Dường như đó là lần nói chuyên daì nhất và tôi
đã chất chứa hết tâm tình cuả một mũ đỏ trẻ với nhiều đóng góp cho hội
.....Vậy mà, ngày hôm sau tôi đươc. tin Lý-An đã lià xa gia-đình và bằng
hữu sau cơn trở năng cuả bệnh tim .Quả là đơì người thật ngắn.......Chắc
hẳn gia-đình Mũ-đỏ DC và các anh chị từ những tiểu-bang xa đến , không
ai có thể quên căn phòng rộng dưới besement cuả nhà Lý-An .Căn phòng
đã nhờ bàn tay khéo leó cuả em trai út Lý-An sửa thật khang-trang ,vưà
là phòng họp,phòng ăn và cũng là phòng ngủ cuả các anh, sau khi tàn tiệc
các anh ngủ trên sô-pha hay trãi mền trên thảm ,nhưng các anh vẫn thích
hơn là ngủ ở khách sạn vì nơi đây chất chứa đầy ấp sự ấm cúng cuả tình
huynh-đệ chi binh nói chung và nói riêng là sự nhiệt thành,ân cần cuả gia-
đình Lý-An ...... Nổi buồn chưa vơi thì lại thêm một cánh dù nữa tàn theo
bóng chiều ,anh là một bác-sĩ rất tận tụy trong nghề-nghiệp ,nhưng cũng
rất nghệ sĩ ,tánh anh hay đuà đôi khi đi dự tiệc gặp anh chưa kịp chaò hỏi
gì anh đã nắm ngay hai bàn tay tôi và noí to “Đễ xem coi hột xoàn đã nở to
thêm chưa .” thật là xấu hổ khi bị anh “chọc quê.” tôi ngương cứng người,
nhưng anh thì cứ cười to thoải-mái nhờ tánh hay đuà ấy mà anh đã được
bạn bè và nhất là bệnh nhân của anh thương mến . Tuy nhiên, cũng có lần
anh than về nổi buồn cuả nghề bác-sĩ ,tôi ngạc nhiên hỏi “Nghề cuả anh
ở trên đĩnh cao nhất rôì ,còn than buồn nữa là sao .?.” anh tâm sự “ Chị
nghỉ coi mình chăm sóc cho bệnh-nhân năm ba năm ,rồi họ cũng chết vì
những bệnh ngặt-ngheò ,cũng buồn lắm chớ .Vã laị có ai đến phòng mạch
BS mà không nhăn-nhó ,than-thở......” Tôi nghỉ cũng phải.có lẻ vì vậy mà
anh thích hát chăng ?? Phải nhìn nhận là anh hát rất hay,cho nên mỗi lần
GDMD tổ chức gây quỷ giúp thương phế-binh ,thì chị Kim Hạnh bà xã
cuả anh là người bán nhiều vé nhất, các ủng hộ viên cuả anh vừa đến giúp
thương phế binh nhảy dù còn kẹt lại VN, mà cũng vừa đến đễ nghe anh
hát ...Giọng hát cuả anh có chất mặn mà cuả muối biển miền trung phần
VN cộng chung với nét oai hùng sẳn có cuả người lính dù,cái tự-tin cuả
một bác-sĩ những yếu tố đó gom lại taọ cho anh một lối trình diễn lôi cuốn
người nghe .... Đôi lần chúng tôi bệnh thình lình mà BS gia-đình lại đi
vacation đành cầu-cứu anh .Phòng mạch của anh cách tiểu-bang tôi ở hơn
tiếng đồng hồ xe .Anh rất nhiệt tình và không bao giờ anh nhận tiền khám
bệnh cuả gia-đình Mũ-đỏ ....Ngày tiễn đưa anh đến nơi an nghỉ sau cùng
,tôi chợt nhận ra có một trùng hợp lạ lùng trong cuộc đời anh.Tôi còn nhớ
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221