Page 218 - DACSAN70
P. 218
218 Muõ Ñoû 70
thể chối cãi là đaị-hôị càng ngày càng đông các cựu chiến-sĩ Nhảy dù và
gia-đình .Đa số các anh râu ,tóc đã muối nhiều hơn tiêu,hay có anh thì cứ
bạc trắng hết luôn cã đôi lông mày , không khác gì ông gìa Noel nhưng
nhìn các anh vẫn oai hùng trong chiếc mũ đỏ và quân-phục hoa dù ,tuy là
không bạc màu sương gió (còn ủi hồ cẩn thận nữa) Có lẽ quân-phục cuả
các anh quá thẳng nếp,giày sô lại bóng láng đó là lỗi đáng “ký củ ” cuả các
chị ,vì các chị đã nâng-khăn sửa túi các Mũ-đỏ cuả mình quá kỷ chăng ??
Mũ-đỏ cuả tôi cũng không ngoại lệ đi tản bộ với tôi thì than đau lưng ,mỏi
gối, nhưng nếu đi biểu –tình chống cộng sản VN hay chống Trung-cộng
xâm lấn lãnh thổ ..v.v... thì dù phải lái xe đi xa bốn năm tiếng đồng hồ ,và
đứng dưới trời nắng chang chang suốt buổi anh vẫn hăng say,không than
mệt,mỏi .Nhìn qua Mũ-đỏ cuả mình tôi hiễu tất cã Mũ đỏ Hải ngoại nầy
cũng giống như nhau mà thôi .Nếu không có những hăng say ,nhiệt tình
ấy thì có-lẽ những cánh dù đã được xếp gọn trong quên lãng từ lâu rồi .Đó
là sự thật mà tôi phải nhấn mạnh ở đây vì không ai chối cải đời sống ở hải
ngoại nầy là đời sống cuả hai chiếc hộp ,một chiếc hộp lớn là sở làm và về
nhà là một chiếc nhỏ phải trả góp từ 15 đến 30 năm mà thôi .(đó là ý nghỉ
cuả riêng tôi )...Nhìn qua các đai-hôị và các buổi tiệc gây qủy cuả riêng
mỗi điạ-phương , tôi đã thấy rất nhiều hy-sinh của các anh mà phải nói
phần lớn là cuả các chị ........Dườnng như chị em chúng tôi ,những chiếc
bóng nhỏ bé sau lưng các anh đều hát ru con chung một câu .” Thương
người thương cã đường đi .” Thật vây con đường gian-nan ngày xưa các
anh đã chọn ,con đường vì lý-tưởng tự-do ,vì quê-hương đất nước các anh
đã để cho các thiếu nữ mơn-mởn tuổi thanh xuân , trở thành những thiếu-
phụ Nam Sương ,những hòn vọng phu ,thử nhớ laị xem các anh có nghe
một lời phàn-nàn naò không ?? hay chỉ là những gịọt nước mắt yêu thương
,lo-lắng cuả người vợ hiền ,nuôi con ,chờ chồng ........ .......Vượt thoát bọn
cộng-sản tìm được bến bờ tự-do , thì các chị lại cực khổ hơn nhiều cũng
“ đi cày .” như các anh ,nhưng khi về đến nhà lại phải sắn tay áo lao ngay
vaò bếp, mong mang đến cho chồng, con những bửa cơm ngon miệng .......
Rồi đến những buổi tiệc gây quỷ giúp thương phế-binh cuả điạ-phương và
nhất là những buổi Đại-hội cuả Mũ-đỏ tôi nghỉ các chị không còn quay
như chiếc chong chóng theo lối nói thông-thường cuả tiếng Việt mình nữa
mà tôi nghỉ các chị. phải quay như những chiếc quạt trần ( đùa tí cho vui
thôi,dù có quay như chiếc quạt trần, thì đến ngày đaị-hộị khai-mạc các
chị cũng rất xinh-xắn, đễ cho các ông lính dù còn hảnh diên mà khoe bà-
xã cuả mình nữa “rõ khổ ” cho các bà ).....Đôi khi tôi ngẩm nghỉ không
hiễu các cụ ngày xưa có gạt chị em chúng mình hay không mà các cụ cứ
ngâm-nga câu “gaí khôn tìm chồng giữa chốn ba quân .” bây giờ nghỉ laị
mới thấy mình daị quá nhất là lại ưng nhầm ông lính nhảy dù nữa !! ...Nói
đuà cho cuộc đời bớt nhạt nheỏ mà thôi ,chớ thật ra tôi luôn khâm phục
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223