Page 191 - DACSAN70
P. 191
Muõ Ñoû 70 191

hãy nhắc nhở và kiểm soát con cái quan sát địch, vì có thể địch dùng biển
người để tấn công ta. Mặc dầu tôi đã chuẩn bị, sẳn sàng để đón nhận cuộc
phản công nếu xảy ra, nhưng mãi 5 phút sau tôi mới gọi tiền sát phản pháo
vì thật sự tôi có chút sững sờ, vì trước mặt tôi hiện giờ là một rừng vị trí
pháo, mà tôi chưa tìm được quyềt định nào cho thỏa đáng. Tôi liền gọi về
Tiểu đoàn thì được biết Hồng hà và Khôi nguyên đang quan sát theo dõi.
Tôi đề nghị Hồng hà hãy bắn vào những điểm cần thiết tôi yêu cầu, vì từ
tôi hiện tại không thể điều chỉnh được.
Tiếng đạn gầm như xé gió, tiếng nổ phủ đầy trên vị trí đóng quân của
tôi. Cao độ 275 giờ đây là mục tiêu, là bia cho đạn địch. Tôi nhìn thấy rỏ
ràng, khi cột khói phụt lên, nhanh như ánh chớp là tiếng nổ đã đến tôi ngay,
xé tan màn không khí, làm run chuyển bờ đất , giao thông hào. Cả căn cứ
đang chìm trong bom đạn. Tôi vừa cùng vị Sĩ quan tiền sát viên ( tôi nhớ
không lầm vị nầy là Thiếu uý Giang, nếu không phải thành thật xin lổi, nếu
vị nầy tình cờ đọc được những trang hồi ký nầy) điều chỉnh phản pháo vừa
gọi các Trung đội dặn dò con cái ngóc đầu lên quan sát, địch có thể bám
sát ta để tấn công. Mục tiêu 275 ngập tràn khói lửa, vở tung từng ụ đất, boa
phủ một vùng buị cát ngút trời.
Trước tình trạng dầu sôi lửa bỏng nầy. Niềm tin sắt đá thật sự đã làm cho
tôi trở nên bình tĩnh vô cùng. Tôi sẽ không bao giờ bị ngã gục nơi đây. Đại
đội đã bao lần phủ đầy máu lửa, đối diện với quân thù nhưng đều vượt qua
tất cả. Tôi tin vào bản thân tôi, tin vào sự gan lì, quả cảm của đồng đội ,
thuộc cấp, và tin vào sự dạn dầy kinh nghiệm của người lính Nhảy dù đã
cùng tôi trải nghiệm qua bao trận chiến. Pháo địch vẫn tiếp tục nổ theo
từng đợt nối tiếp, dồn dập... Tôi không biết Đại đội đã hứng chịu cơn mưa
pháo nầy kéo dài đến bao lâu. Khi sương mù phủ dầy ngọn đồi cao độ 275
là lúc cường độ pháo kích của địch giảm dần và chấm dứt khi màn đêm
bao phủ đầy căn cứ. Điều mà tôi lo sợ không sảy ra, địch không tấn công.
Tôi biết tương lai sẽ còn nhiều pha thử thách nữa.
Tôi bắt đầu kiểm điểm quân số. Đại đội thiệt hại khá nặng, thêm một số
tử thương và bị thương nặng, nhẹ, trong đó có Hiếu, Anh là người gần gũi
và giứp đở tôi trong những ngày mưa nắng, vì quân số thiếu nên tất cả
mọi người đều phải ra nằm tuyến. Trước cơn mưa pháo như thế nầy làm
sao tránh khỏi sự thiệt hại. Tôi biết điều nầy, nhưng sao trong lòng vẫn
cảm thấy buồn buồn vì cũng có một phần trách nhiệm của tôi. Tôi đến gặp
Hiếu, Anh bị thương rất nặng, mất hẳn một bàn chân phải, lòng tôi quặn
thắt nhưng biết nói sao bây giờ, chỉ biết an uỉ và hứa sẽ tản thương sớm
cho anh. Tôi đến tuyến đóng quân của Trung đội 3 gặp thiếu uý Có hỏi
xem tình hình Trung đội và dặn dò mọi việc. Đêm nay trời rất lạnh, nhìn về
phía Bắc sương mù dầy đặc, che kín tầm nhìn của tôi. Ngồi đây khoảng 15
phút, tôi vội đến tuyến Trung đội 2. Điều quan trọng trước mắt phải làm,
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196