Page 193 - DACSAN70
P. 193
Muõ Ñoû 70 193

rỏ ràng: Tình hình và ý định của địch, tình trang Đại đội nhất là quân số,
vấn đề phòng thủ cũng như con đường nối tiếp giửa tôi và Đại đội 72. Liền
sao đó Khôi Nguyên quyết định ngay, sẽ lệnh cho Đại đội 72 thiết lập chốt
giửa tôi và Đại đội 72. Riêng tôi sẳn sàng bàn giao vị trí nầy cho Đại đội
71 chiều nay.
Tôi trả lời, Nhận rỏ đích thân.
Lòng đầy nhẹ nhởm, nhưng dù sao tôi cũng đã hoàn thành được nhiệm
vụ mà Tiểu đoàn đã giao phó. Tôi liền gọi Vinh, khi đưa toán tản thương
đến Tiểu đoàn thì ở lại, chiều nay cả gia đình sẽ đoàn tụ ở đó. Vinh báo
cáo, một số binh sĩ bị thương nặng đã tử thương trong đó có Hiếu. Thật
quá bàng hoàng trước tin nầy, tôi biết với thời tiết khắc nghiệt nầy thì làm
sao có thể chiụ đựng nổi, qúa ân hận vì không thực hiện được lời hứa của
mình.
Sáng sớm ngày hôm sau. Sau một đêm thật sự bình yên thì Hạ sĩ Hoa,
người mang máy Đại đội đến gần tôi nói nhỏ. Đ.uý đến thăm anh Hiếu,
Ảnh đang nằm trên sườn đồi cạnh đây, có lẽ ngày hôm qua, Tiểu đoàn
không tản xác chết ra ngoài kịp.
Bước qua những xác chết được đặt trong tuí đựng xác, đang sắp hàng
trên triền dốc. Lòng tôi chùn xuống. Tôi đang nghĩ gì về những người lính,
những thuộc cấp của tôi?. Họ đang nằm bất động nơi đây. Họ đã vĩnh viễn
rời xa đơn vị, rời xa bạn bè, đồng đội, và người thân trong gia đình. Nhưng
sao tiếng cười, giọng nói thật bình thản của họ ngày nào trên con đường
thông thuỷ lầy lội ngập nước, hình như còn đang văng vẵng bên tai tôi.
Hình ảnh ấy vẫn còn in sâu trong đầu tôi, thật lòng tôi quá xót xa. Họ đã
chấp nhận cái chết không đắn đo, không suy tính và ngoài ý niệm cao cả đó
là “Tổ quốc”. Với ý nghĩ đơn thuần của người lính, họ chấp nhận hy sinh
không ngoài ý nghĩ là cho cấp chỉ huy và cho đơn vị. Các Anh đã làm tròn
bổn phận của người lính, của một thuộc cấp đối với cấp chỉ huy và đơn vị,
các Anh đã chấp nhân hy sinh bản thân mình để cho người khác được sống,
các Anh chính thật là những chiến sĩ “vô danh” Tổ quốc sẽ ghi công và
mọi người sẽ đời đời nhớ ơn các Anh. Xin vĩnh biệt những người lính can
trường của Đại đội 74, mong rằng các Anh sẽ tìm được một nơi Vĩnh hằng,
nơi đó không còn chiến tranh, không còn chém giết lẫn nhau. Cầu xin các
Anh hãy phù hộ cho Đại đội vượt qua mọi thử thách trong tương lai.
Lây quây, cuối cùng tôi cũng tìm được chổ Hiếu, đúng rồi tên Nguyễn
Hiếu được ghi ngoài túi nylon đựng xác, có lẽ Anh là người miền Trung.
Nhìn gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền với hai tay buông xuôi
thanh thản, có lẽ Anh đã chấp nhận cái chết cũng như bằng lòng với binh
chủng mà Anh đã chọn lựa. Anh ra đi trong thanh thản nhưng đã để lại cho
đồng đội nhiều tiếc thương, gia đình vợ con Anh quá nhiều đau khổ, mất
mát. Mong rằng Anh sẽ tìm được một nơi nào đó thật bình an không còn
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   188   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198