Page 192 - DACSAN70
P. 192
192 Muõ Ñoû 70
đó là việc tản thương, cần phải thực hiện trong đêm nay. Ờ đây, tôi nói rõ
ý định của tôi và lệnh cho Chuẩn uý Vinh 5 giờ sáng ngày mai dẫn toán
khinh binh Trung đội, đưa toán tản thương về Tiểu đoàn. Trung uý Quảng
sẽ xấp xếp việc phòng thủ lại mặt Tây.
Trở về căn hầm của tôi, mặc dù quá mệt mỏi nhưng không tài nào tôi
chợp mắt được, bao nhiêu lo nghĩ, bao nhiêu tính toán đang chất chồng
trong đầu tôi. Việc phòng thủ giờ đây thật là điều nan giải cho tôi, với quân
số hiện tại thì làm sao có thể bao bọc vị trí nầy được an toàn, lòng đầy lo
lắng. Nằm mênh mang suy nghĩ “ Không có chiến thắng nào mà không trả
gía bằng xương máu. Không có thành công nào tránh được sự mất mát,
khổ đau. Chỉ có những Mục tiêu mà ta đạt được sự an toàn nhiều nhất, thì
những gì ta làm mới được đánh gía là thành công”. Tôi chợt nhớ đến 2 câu
thơ, cuả nhà thơ lính Nguyễn nhự Thức, vô tình tôi đọc được “Khi chiến
thắng đã đo bằng xương máu. Người hân hoan trên thây chết ngậm ngùi”
nghe sao xót xa hờn tuỉ quá, còn quá phủ phàng hơn với câu nói “ Nhất
tướng công thành vạn cốt khô”. Sao Chiến tranh tàn nhẩn quá ! đã đưa đất
nước tôi đến chết chóc khổ đau như thế nầy. Ai đã gây ra cảnh khổ đau nầy
?. Nếu không phải là những người bộ đội miền Bắc xâm nhập vào Nam
gây ra cuộc chiến nầy, thì miền Nam đã sống trong thanh bình no ấm.
Gần 5 giờ sáng , tôi đến gặp Vinh dặn dò cẩn thận, cố gắng đưa toán tản
thương về Tiểu đoàn càng sớm càng tốt, vì tôi tính thời gian Vinh trở về
Đại đội phải trước 4giờ chiều. Toán tản thương bắt đầu di chuyển. Tôi báo
về Tiểu đoàn và đồng thời báo cho Đại đội 72 tránh ngộ nhận. Gần tiếng
đồng hồ sau. Trời vừa hừng sáng, cơn mưa phùn bắt đầu đổ nhẹ, sương mù
vẫn còn che phủ, bỗng tôi nghe những tràng đạn nỗ dòn về hướng toán tản
thương, cảm nghĩ đầu tiên cuả tôi là sợ ngộ nhận với Đại đội 72, tôi liền
gọi Vinh ngay. Vinh báo là chạm địch.
Thật tình tôi quá ngỡ ngàng, ngoài dự đoán của tôi. Địch đang dở trò gì
đây?. Muốn chơi trò đoạn hậu ta chăng? Tôi liền báo về Tiểu đoàn mọi
diễn biến vừa mới xảy ra và đồng thời gọi lại Vinh để biết tình hình hiện
tại. Vinh báo, địch đang đóng chốt chận đường về cuả ta.
Cơn mưa phùn bắt đầu nặng hột, trời vẫn lạnh, tôi nghĩ với tình trạng
hiện tại nầy kéo dài, thì những thương binh nặng không thể nào chịu đưng
nổi, thật sự tôi rất lo âu. Tôi liền gọi ngay Vinh ra lệnh cho anh, hãy gơm
những binh sĩ tản thương dồn mọi nổ lực, cố gắng đánh bật đuợc chốt nầy,
vì đây là con đường huyết mạch của Đại đôi.
Vinh trả lời, nhận rỏ đích thân.
Mãi hơn 30 phút sau, tiềng súng nổ dồn dập liên tục, địch bung bỏ chạy.
Vinh đã lia sạch con đường, có lẽ vì địch chưa thiết lập được công sự kiên
cố. Vinh báo cáo toàn bộ sự việc cho tôi biết và thêm một số binh sĩ nữa
bị thương. Tôi gọi về Tiểu đoàn gặp Đích thân Khôi nguyên để trình bày
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196   197