Page 186 - DACSAN70
P. 186
186 Muõ Ñoû 70
hiểm. Sự lo lắng càng lúc càng đè nặng trong lòng tôi hơn. Đại đội không
thể nào đến Mục tiêu trước 5giờ sáng. Nếu địch phát giác được, Đại đội
hoàn toàn bất lợi, và có thể đưa đến sự thiệt hại rất nặng nề. Từ khi tôi
quyết định đổi hướng, hình như chốt địch đã đánh hơi được, nên bắt đầu
pháo kích thăm dò theo hướng tiến quân của Đại đội tôi, điều nầy làm cho
tôi càng lo lắng hơn.
Tôi báo cáo toàn bộ sự việc lên Đích thân Hồng hà. Trước tình trạng đầy
khó khăn nguy hiểm nầy. Tôi xin Hồng hà trình Đích thân Khôi Nguyên
cho tôi rút về tuyến xuất phát và sẽ trình bày với đích thân Khôi Nguyên
sau.
Khi tôi bắt đầu rút quân ra khỏi đây, nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ sáng.
Tôi chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ nữa là phải rút toàn bộ Đại đội ra khỏi
khu vực nầy. Tôi ra lệnh cho Trung đội 2 quay trở lại tuyến xuất phát và
các Trung đội nhanh chóng rời khu vưc nầy ngay. Lúc nầy địch vẫn tiếp
tục pháo kích, nhưng càng lúc càng gần tôi hơn. Trong lúc nầy đầu óc
tôi chỉ nghĩ một điều. Bằng mọi gía phải vượt qua khoảng thung lũng
“tử thần” nầy trước 6 giờ sáng. Điều nầy đã đưa đến cho tôi một hậu qủa
không thể nào tha thứ được.
Khi về đến tuyến xuất phát, kiểm điểm quân số thì mới phát giác đã lạc
mất Chuẩn uý X.. Trung đội trưởng Trung đội 1, binh nhất Hà mang máy
và 2 khinh binh. Tôi ra lệnh cho Hạ sĩ Hoa mang máy Đại đội gọi liên tục
Trung đội 1, nhưng không tài nào liên lạc được. Thật sự quá bất ngờ đối
với tôi, lòng đầy ân hận.
Hiện tại Tiểu đoàn đang hướng dẫn Đại đội 72 và Đại đội 71 chiếm
Mục tiêu như đã định trước. Đại đội 72 chỉ chạm địch nhẹ không đáng kể.
Có lẽ địch không đặt chốt ở vị trí nầy nên Đại đội 72 vào Mục tiêu thật dễ
dàng. Đại đội 71 chỉ đưa một Trung đội tấn công đồi Thẵm Thuý Hằng.
Đồi cao, dóc đứng nên Trung đội mất gần một tiếng đồng hồ mới chinh
phục được đỉnh đồi.Ta hoàn toàn vô sự. Ngồi theo dõi trên hệ thống liên
lạc với Tiểu đoàn. Nhưng trong lòng tôi thật tình ngỗn- ngang trăm- mối.
Tôi tự trách mình sao quá xui- xẻo, cho nên Đại đội vạ lây, gặp quá nhiều
gian nan, lận- đận. Tôi bảo Hạ sĩ Hoa cứ 15 hoặc 20 phút thì gọi một lần
may ra có thể liên lạc được.
Tôi đến gặp Đích thân Khôi Nguyên. Điều làm tôi cảm thấy lo ngại
vì đã không làm tròn nhiệm vụ trong đêm qua, nhưng Khôi nguyên không
một lời khiển trách đã làm cho tôi càng kính phục ông vô cùng, Khôi
Nguyên vẫn trầm tỉnh, chỉ nghe tôi trình bày tất cả diễn tiến trong đêm
qua. Kết quả đã đưa đến sự thiệt hại mà Đại đội tôi vấp phải. Quyết định
cuối cùng của Khôi Nguyên, đồng ý cho tôi “bứng chốt” trên con đường
tôi di chuyển đêm qua.
Khi về Đại đội. Tôi nghĩ chỉ cần một Trung đội là có thể bứng được
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191