Page 181 - DACSAN70
P. 181
Muõ Ñoû 70 181

Tôi nhìn đồng hồ đã 5 giờ sáng. Tình hình vẫn yên tĩnh. Đại đội đã bám
gần đến mục tiêu. Bên ngoài trời vẫn lạnh, sương mù đã làm cho chiếc áo
jacket mà tôi đang mặc thấm ướt, nhưng sao lòng tôi cảm thấy nôn nóng
bồn chồn. Đại đội dừng lại. Tôi lên gặp Dũng lần nữa, chỉ rõ Mục tiêu
để Anh nhận diện rõ ràng. Qua hệ thống liên lạc của Tiểu đoàn, tôi được
biết Đại đội 71 đã bám sát Mục tiêu và sau đó đã chiếm trọn Mục tiêu mà
không chạm địch. Khoảng gần nữa tiếng đồng hồ sau Đại đội tôi đã bám
sát gần MT. Dũng báo cho tôi biết là Mục tiêu có địch. Tôi liền gặp Dũng,
ra lệnh Anh cho toán khinh binh bò sát Mục tiêu xử dụng lựu đạn để tấn
công. Dũng điều động toán khinh binh bò lên Mục tiêu. Gần 15 phút trong
hồi hợp, căng thẳng tiếng lựu đạn nổ liên tục, khoảng 10 phút sau toán
khinh binh đã nhanh nhẹn chiếm trọn mục tiêu. Địch bung bỏ chạy chỉ
để lại một số quân dụng. Tôi nghĩ có lẽ đây chỉ là chốt quan sát hay báo
động thôi.
Nhìn qua khoảng thung lũng tương đối khá rộng. Giờ đây trước mặt tôi
sừng sửng một dãy đồi cao chạy dài theo hướng Bắc Nam, đỉnh cao tận
cùng nằm về phía Bắc là căn cứ Anne, Chính là Mục tiêu mà Tiểu đoàn
tôi phải tấn chiếm. Tôi báo cáo toàn bộ sự việc lên Tiểu đoàn. Để được an
toàn, tôi gọi Trung sĩ Liệt Trung đội trưởng Trung đội 2, đẩy Trung đội
bung rộng dọc theo triền đồi thoai thoải chạy về hướng Nam. Vừa băng
qua triền dóc, Trung đội chạm địch. Cùng lúc đó, địch bắt đầu pháo kích
vào vị trí của Đại đội, vì thế tôi gọi Sĩ quan tiền sát xin bắn phản pháo vào
những Mục tiêu mà tôi nghi ngờ địch đặt súng cối nằm về hướng Tây dọc
theo chân núi Động Ông Đô, và đồng thời bắn vào Mục tiêu mà Trung đội
2 báo cáo địch đã tập trung bên sườn đồi nằm về hướng Nam. Những tràng
bắn hiệu quả khá chính xác. Địch đã chém vè.
Riêng vị trí đại đội, cường độ pháo kích của địch càng tăng. Đây là vị
trí trước kia địch đã chiếm giữ, nên sự điều chỉnh có phần chính xác.Tôi
liền báo cáo tình trạng hiện tại của Đại đội lên Tiểu đoàn để xin Pháo binh
tăng cường phản pháo. Trước tình trạng khẩn cấp đầy nguy hiểm nầy, nhất
là hiện tại hầm hồ của các Trung đội chưa đủ an toàn, thật sự đã làm cho tôi
vô cùng lo ngại. Trong tình trạng qúa đột ngột như thế nầy, có lẽ tôi chưa
tìm ra được một giải pháp nào tương đối đáp ứng ngay cho thỏa đáng, đành
phải uống thuốc “gồng”. Sau nhiều đợt điều chỉnh phản pháo có hiệu quả,
địch đã bắt đầu ngưng pháo kích. Đại đội bị thiệt hại tương đối nặng, một
sồ tử thương và bị thương. Tôi quá sững sờ trước thiệt hại nầy, có phải đây
là quyết định sai lầm của tôi chăng? hay là những quyết định của tôi không
kịp thời đúng lúc đã đưa đến hậu quả nầy. Tôi biết hậu quả sai lầm của cấp
chỉ huy thường phải trả gía bằng xương máu cuả đồng đội, thuộc cấp của
mình, nên lòng tôi ray rứt vô cùng.Tôi báo cáo lên Tiểu đoàn tình hình hiện
tại để Tiểu đoàn nắm được và đề nghị với Khôi Nguyên để lại mộtTrung
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186