Page 177 - DACSAN70
P. 177
Muõ Ñoû 70 177

“check fre”( ngưng oanh kích ) ngay nhiều lần, vì lúc đó tôi nghĩ rằng phi
tuần nầy do Tiểu đoàn điều động. Khôi Nguyên đang trên đầu máy.Tôi báo
cáo rõ ràng sự việc bất ngờ vừa mới xảy ra. (Sự lầm lẫn nầy cho đến bây
giờ người viết chưa tìm được câu trả lời. Có phải là sự “lầm lẩn” chăng?
Tai sao Quan sát viên Phi cơ không liên lạc trực tiếp với tôi trước khi cho
Fighter oanh kích?). Quả bom nầy đã gây không ít thiệt hại cho Đại đội
tôi, Chuẩn uý Tần, Thiếu uý Đoái bị thương cùng với số lớn binh sĩ chết
và bị thương, một mất tích (là một tân binh vừa mới bổ sung). Trung đội 3
gần như tan nát. Tôi cảm thấy quá ngỡ ngàng trước tình huống nầy. Thật
là bom đạn không phân biệt bạn hay thù.
Tôi kiểm điểm toàn bộ Đại đội, tản thương. Sau một ngày quá mệt nhọc,
lòng đầy nặng trĩu lo âu. Quân số đại đội càng ngày càng ít đi, nhất là sĩ
quan Trung đội trưởng. Tinh thần binh sĩ có vẽ dao động sau quả bom “lầm
lẩn” nầy. Tôi biết rằng những Mục tiêu mà Đại đội tôi phải tấn công sẽ là
những Mục tiêu đầy “ khó khăn” và phải trả gía bằng “xương máu”.
Qua một ngày dài lê thê, rã rời. Sáng sớm ngày hôm sau, Đích thân Khôi
Nguyên gọi tôi trên đầu máy.Tôi cũng trình bày những gì cần thiết cho Đại
đội, tình hình và địa thế trước mắt, Khôi Nguyên cũng nói rõ ý định là
sẽ đổi hướng tấn công và đồng thời lệnh cho tôi biết, Tôi sẽ di chuyên về
hướng Nam, ở đây tôi sẽ bắt tay với một Đại đội của Tiểu đoàn 2ND sau
đó sẽ có lệnh tiếp.
Tôi trả lời Nhận rõ Đích thân.
Sau nữa ngày di chuyển, tôi cũng tìm được vị trí đóng quân của Đại
đội 22 Tiểu đoàn 2ND. Trời ơi ! Vị Đại đôi trưởng nầy chính là Thái doãn
Anh, người bạn cùng khóa với tôi. Chúng tôi chia tay mỗi thằng về mỗi
Tiểu đoàn sau khi mãn khóa 142 Nhảy dù. Mứng quá chúng tôi hỏi nhau
đủ chuyện, nào là bạn cùng khóa ai còn ai mất, ai đã được thăng cấp rồi.
Tôi hỏi Anh tình hình hiện tại vùng nầy ra sao?... Trông Anh không khác
như ngày nào, với bộ râu quay nón đã bao nhiêu ngày không cạu. Tôi bàn
giao với Anh ở vị trí nầy, không ngờ đây là lần cuối cùng tôi gặp Anh,( sau
nầy nghe nói Anh đã mất trong trường hợp nào tôi không rõ lắm).
Từ vị trí nầy đến Mục tiêu mà đơn vị tôi sắp sửa tấn công không xa
lắm,chỉ cần vượt qua một khoảng thông thủy là bám được chân đồi. Tôi đã
cho Trung đội mò mõm đến chân đồi. Tình hình vẫn yên tĩnh. Đồi cao, dóc
đứng, trống trải rất bất lợi cho việc tấn công ban ngày vì khi ta xuất phát
địch phát hiện được ngay, địch sẽ tập trung súng cối gây cho ta rất nhiều
thiệt hại. Tôi đề nghị với Khôi Nguyên xin tấn công “ ban đêm “ (Đây là
chiến thuật khởi đầu trong suốt cuộc hành quân mà Tiểu đoàn 7ND tấn
công tái chiếm Động Ông Đô) Khôi Nguyên đồng ý và quyết định Đại đội
71 sẽ là nổ lực tiến chiếm đồi nầy thay Đại đội tôi.( Có lẽ Đích thân Khôi
nguyên nghĩ là Đại đội tôi sau quả bom vừa rồi đã mệt mỏi).
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182