Page 268 - DacSan69
P. 268
268 Muõ Ñoû 69
quay quắt:

“Em đừng hỏi ở rừng có gì lạ
Có gì đâu rừng rú điêu tàn
Nai lạc dấu-ngàn thương trăng cũ
Ta nhớ người tình quay quắt trong sương…”
(Thư gửi người ở lại - Trần Dzạ Lữ)

Nhưng, nhớ thương là vậy, còn người lính thì vẫn chưa về được vì còn
bận rộn:

“…Đêm rơi sương ướt đẫm
Quả tim vết đạn hằn
Ba năm ôm súng đạn
Chưa một lần về thăm…”
(Đêm kích ở Đồn Đền - Trần Văn Sơn)

“…Chim chiều khắc khoải xa xa
Lòng buồn như ứa mắt ra đầm đầm
Tính ra, ừ đã nhiều năm
Phong trần ta vẫn biệt tăm chốn nào…”
(Ghé Krongpha ngồi nhớ - Phan Ni Tấn)

Đó là tình cảm của người lính với quê nhà, gia đình và người yêu.

Còn với địch quân thì sao?


Một điều đặc biệt, khác thường… không tìm thấy trong tâm thức người
lính của một quân đội nào khác đang lâm chiến với một quân đội nào khác
ở các cuộc chiến tranh nào khác. Đó là lòng thù hận hoàn toàn vắng bóng
trong những bài thơ này.

Mặc dù đi đánh nhau một sống một chết, lòng thù hận không có ở những
người lính QLVNCH. Không tìm thấy một câu thơ, một danh từ, một tính
từ hay trạng từ nào nói lên lòng căm thù những người lính phương Bắc ở
bên kia chiến tuyến là địch quân của họ.

Chính những người lính này cũng đã xác nhận như vậy; hãy nghe Lâm
Chương kể về những đồng đội của mình:

“…Ơi những thằng bạn nhỏ
Xuân Giáp Ngọ 2014
   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273