Page 98 - DanSan68
P. 98
98 Muõ Ñoû 68
Tôi về đến Đại đội thì nhận được một ông Trung úy ra tăng cường, tưởng
ai hóa ra là Luật sư Hoàng Cơ Môn, tôi nghe tên ông này, hôm nay mới
biết mặt. Tôi than thầm:
- Đại đội trưởng làm sao nuôi cơm ông đây?
Rất may là ông chỉ ở với tôi một đêm thôi, sáng hôm sau về lại Tiểu
đoàn.
Xin phép Qúy vị cho tôi viết về Đích thân của tôi một tí. Ông có tính
tình khá đơn giản: cởi mở và vui tính, Lối sống của ông cũng rất bình dị,
nên đối xử với thuộc cấp có phần dễ dãi.
Ông là Võ sĩ, nhưng lại thích làm và ngâm thơ. Tuy ông chưa xuất bản tập
thơ nào, nhưng trong Sư đoàn, ngay cả ông Tướng tư lênh cũng từng có
nghe qua; Ai đó nói về nhà thơ này.
Thơ của ông không cầu kỳ, sâu sắc như các thi sĩ. nhưng được làm theo
vần điệu, nên đọc nghe rất êm tai, chứa đựng thật nhiều tình cảm, ý thơ có
chút lãng mạng, khiến người nghe dễ rung cảm, đồng tình.
Ông thích ngâm nga một vài bài thơ, nhất là khi mọi người đả uống vài ly
VSOP, hay dăm lon beer, nhân dịp hợp mặ của anh em trong Tiểu đoàn 9
Dù.
Đích thân cũng rất thương em út, thường chia xẻ cafe, thuốc lá, hai thứ quí
hơn vàng khi đơn vị chạm địch nơi rừng sâu, núi thẩm, chậm tiếp tế.
Tính ông khá vô tư, nên dễ dàng chấp nhận ý kiến của mọi người chung
quanh, ngay cả các chú mang máy truyền tin cho ông cũng thế. Ông không
thích bị gò bó, phải suy nghĩ nhiều.
Đánh giặc thì cũng xem xem... như mọi người, nhưng ông cầm quân rất
mát tay, gặp khó khăn gì rồi cũng tháo gỡ được. Khi cần động viên tinh
thần anh em binh sĩ, ông bắt nhịp cho toàn thể hát bài; Sư đoàn Nhảy Dù
hành khúc trước họng súng của quân thù đang vây bủa chung quang đơn
vị, như trong trận Mùa Hè đỏ lửa trên cao nguyên Trung phần, khi căn cứ
Tân Cảnh của Đại tá Lê Đức Đạc, Tư lệnh Sư đoàn 22 bị địch tràng ngập
và cánh quân của Tiểu đoàn 9 Nhảy Dù gồm 3 Đại đội do Thiếu tá Tiểu
đoàn Phó Võ Thanh Đồng chỉ huy đang bị địch vây hãm phía Tây- Bắc phi
trường Phượng Hoàng trên ngọn Ngoktu ở Đakto.
Tôi phục vụ dưới quyền ông trong một thời gian khá dài, từ Trung đội
Trưởng đến Đại đội Trưởng, từ chiến trường này đến cuộc hành quân nọ
gần 8 năm; vui cũng có, mà buồn cũng có. Nói chung: Có giận, có hờn, có
trách, nhưng chung quy tôi vẫn mến ông.
Tườngvi kể chuyện xưa; thời xa lắc, xa lơ và nhớ đâu, nói đó, nếu có điều
gì sai, xin Đích thân cũng đừng buồn vì thời gian còn lại của chúng ta trên
cõi đời này, không còn bao lâu nữa. Đây cũng là câu chuyện xảy ra trong
Tiểu đoàn, giữa chiến trường: có thương, có nghét, đó là sự thật: “chăm
phần chăm”.

Giả từ Denver
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103