Page 97 - DanSan68
P. 97
Muõ Ñoû 68 97

thoáng bóng người. Tôi nghĩ: Rút lui là phải giọt cho lẹ, nhanh chừng nào,
tốt chừng đó- Cứ... như vầy..... rủi nhiều, may ít khó nói lắm và tôi nói với
Thiếu tá Tiểu đoàn Trưởng là tôi thấy dưới chân núi có người, liên lạc thử
xem; có phải bạn không? May mắn,Trung tá Lữ đoàn phó xác nhận ông
đang ở gần đó, Vì vậy Tiểu đoàn trưởng mới bằng lòng để tôi mở đường,
hướng về Ấp Quí Cả.
Đại đội 92 của Đại úy: Lê Đình Ruân di chuyển bên trái. Đại đội 93 của
tôi bên phải, kẹp hai bên đường, hai Đại đội cùng tiến song song. Đoạn
đường gần hai cây số, chỉ mất khoảng 45 phút, tôi bắt tay được với Trinh
sát. Anh em cho biết Việt cọng đang đóng chốt trong rừng, bên kia khỏang
trống, nhắm bắn sẻ khi chúng ta băng ngang con suối cạn, bảo chúng tôi
phải cẩn thận. Tôi nhìn xuống khoảng đất trống, chỗ mấy khẩu 105ly bị
cháy và thấy đứa con đầu của Đại đội 92 cũng vừa chấm mí, sửa soạn băng
qua khoảng trống. Tôi giật mình, gọi Ruân cho con cái ép sang phải, băng
qua đường đến chỗ tôi, trên gò đất cao dưới chân núi.
Vết thương của tôi chảy máu nhiều, bác sĩ Ẩn đề nghị tôi đi gần để được
ông săn sóc và Đại úy Trần Ngọc Chỉ ban 3 Tiểu đoàn ra thay tôi coi Đại
đội.
Việt cọng phục kích chận đường, Liên Tĩnh lộ 2 không an toàn. Tiểu đoàn
mở đội hình di chuyển sâu vào trong rừng, theo phương giác hướng về
Bình Giã. Nhờ rừng cây khai quang, thưa thớt dễ đi, đến 5 giờ chiều thì
chúng tôi bắt tay được với cánh quân của Tiểu đoàn 7 Nhảy Dù phối hợp
với thiết vận xa M113 chờ đón chúng tôi tại Bình Giã .
Tôi và Lưới, hai thầy trò theo xe về vị trí của một pháo đội, nằm bên cạnh
căn cứ cũ, gần phi trường dã chiến bỏ hoang. Đêm đó các Tiểu đoàn đóng
quân hai bên Liên Tĩnh Lộ 2, vùng Bình Giã. Nửa đêm về sáng Việt cọng
dùng xe máy cày, ngụy trang nhiều cành lá và kéo theo các thanh sắt, giả
làm T54 để hù Nhảy Dù, bị Nhảy Dù xơi tái.
Trưa hôm sau, 24/4 Tiểu đoàn di chuyển về đóng quân tại núi Đất, Trung
tá Tiểu đoàn trưởng có tới thăm, rồi đi không về lại Tiểu đoàn.
Bác sĩ Ẩn xem vết thương cho tôi, thấy mảnh đạn lòi ra ngoài, dính vào
băng cá nhân, dài khoảng nửa phân, nhỏ hơn đầu đũa. Bác sĩ Ẩn nói:
- Ông lội đường xa, vết thương bị động, nên máu ra nhiều, mảnh bom
cũng trồi ra ngoài. Tôi đồng ý để ông Bác sĩ Tiểu đoàn gắp nó ra. Thiếu tá
Tiểu đoàn Trưởng thấy vậy nói:
- Vết thương của Tường cũng nhẹ thôi – Ông hỏi tôi về lại Đại đội có
được không? và ông sẽ để tôi đi với Thiết giáp, cho đỡ đau chân. Tôi thấy
chân không còn đau nhức nữa, từ chối rất khó; Thế là tôi ở lại. Đúng là tôi
có số xuất ngoại, nên chịu ở lại, chỉ tội cho gia đình tôi sau ngày đổi đời,
không thấy tôi mò về, tưởng là tôi đã chết, bơ vơ, đau khổ mất hết niềm
tin.

Giả từ Denver
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102