Page 95 - DanSan68
P. 95
Muõ Ñoû 68 95

Động Quân rời Xuân Lộc, theo liên Tỉnh lộ 2 về Bà Rịa, Phước Tuy.
Lữ đoàn I Nhảy Dù trách nhiệm bảo vệ đoạn hậu và triệt thoái khỏi Xuân
Lộc theo thứ tự:
- Tiểu đoàn I Nhảy Dù xa nhất, rút trước.
- Tiểu đoàn 8 Nhảy Dù, rời vùng khoảng 11 giờ tối.
- Đến gần nửa đêm Tiểu đoàn 9 Nhảy Dù mới cuốn gói.
Đại đội 93 được dùng làm vật cản đường cho cuộc lui quân. Tôi biết thân
phận mình như vậy nên dò trên bản đồ và quan sát địa thế tại chỗ, xem
con đường nào dẫn ra Liên Tĩnh lộ 2, ngắn và dễ đi nhất. Tôi bảo Chuẩn
úy Hoành dẫn Trung đội lấy phương giác 3000 đi mở đường, gặp rào kẽm
gai cắt bỏ và cho một người ở đó để liên lạc và cứ thế rải dài, khi nào hết
rào kẽm gai thì thôi. Đến 5.30 giờ chiều Hoành trở về cho tôi biết là đã
làm xong.
Cuộc lui binh lúc đầu êm ả, đến tối thì không còn giữ được yên lặng nữa,
vì người dân các xóm Đạo họ biết tin, ùn ùn gồng gánh đi theo, chó sủa,
heo la, gà vịt hêu ang ác khắp xóm làng. Lòng tôi lúc đó nóng như lửa đốt,
cứ nghĩ rằng: Việt Cọng mà biết được mình rút chạy,họ dồn lực lượng tấn
công mạnh thì anh em tôi ngàn thu vĩnh biệt. Ai yểm trợ. ai lo cho mình,
khi chỉ còn một mình mình nơi đây?
Chắc chắn Địch cũng đoán được VNCH rút bỏ Long Khánh. Họ không
đánh tôi ở đây, mà sẽ đưa lực lượng phục kính trên đường rút lui. Lúc đó,
chúng tôi không có hầm hố sẽ bị thiệt hai nhiều hơn, tôi nghĩ bâng quơ thế
thôi, để yên chí mà ngồi chờ.
Chờ đợi!.... Dù việc gì đến là; buồn hay vui, ai cũng thấy lòng nôn nao hồi
hợp. Trường hợp của tôi cũng không ngọai lệ, ngồi đứng không yên. Tôi
bỏ ra ngoài, đi kiểm soát, dặn dò anh em để ý quan sát: động- tịnh của địch
để kịp thời phản ứng và cũng để cho cái đầu của tôi nó bớt căng thẳng, nó
đang sắp nổ tung rồi đây!
Đêm nay, trời không có trăng, cảnh vật chìm dưới ánh sáng lờ mờ nhờ bầu
trời có nhiều sao. Mưa đã tạnh, nhưng mây vẫn còn che phủ nhiều nơi.
Từ 8 giờ tối.... đến 11 giờ đêm, đối với tôi thời gian có đi chậm một chút,
nhưng tôi vẫn còn chờ đợi được. Đến quá nửa đêm thì mỗi phút trôi qua,...
với tôi thật sự quá dài? Sao không thấy lệnh lạc gì hết, hay là tôi đã bị bỏ
quên ?
Hỏi để mà: Trông, hỏi để mà: Lo và hỏi để cho có chuyện vậy thôi; Làm
sao có câu trả lời?
Chỉ nghĩ không thôi, mà như trách cứ ai vậy!.
- Đêm đã khuya quá rồi, anh em Nhảy dù ơi! cố gắng đi nhanh lên, cho
anh em tôi nhờ với. Tôi còn sợ máy hết pin, nên bảo Hùng thay pin mới và
nhớ ép sát ống nghe vào tai, để nghe cho rõ. Vớ vẩn thật, nhưng giờ phút
đó thật tình tôi nghĩ như vậy.

Giả từ Denver
   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100