Page 192 - MUDO82
P. 192
Mũ Đỏ 82 190
Đang rên siết kêu than cần giải phóng.”
Khi vào tới miền Nam, ông nhận ra rằng, đời sống của ngươi miền
Nam hoàn toàn khác hẳn so với lời tuyên truyền của bác và đảng:
“Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng
Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên hình
Trước thành phố tự do và nhân bản.”
Sau khi đã nhận ra đời sống thật sự của nhân dân miền Nam và sự
gian trá, phỉnh gạt của bác Hồ và đảng Cộng, PH cảm thấy hổ thẹn
với lương tâm và đã khóc:
“Trên đường về, đất trời như sụp đổ
Tôi thấy mình tội lỗi với Miền Nam
Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm
Tôi đã khóc, cho mình và đất nước.”
Tiến sĩ Lê Hiển Dương, nguyên hiệu trường Đại Học Đồng
Tháp:
Vào ngày 30-04-1975, ông Dương còn là sinh viên của trường
đại học sư phạm Vinh và sau đó ông được cho vào miền Nam với
nhiệm vụ:
“…mang ‘ánh sáng’ văn hóa vào cho đồng bào miền Nam ruột thịt
bao năm qua sống trong u tồi lầm than vì cứ liên miên bị Ngụy kềm
Mỹ kẹp chứ đâu có học hành gì?”
Khi tới Thị trấn Cao Lãnh để nhận nhiệm sở, ông được cho ở tại
khách sạn Thiên Lợi và đây là cảm nhận của ông khi sống trong
khách sạn này:
“Chúng tôi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác, bởi đây
là lần đầu tiên chúng tôi biết được thế nào là “Khách Sạn”, biết được
thế nào là lavabo là hố xí tự hoại, bởi cả thành phố Vinh, cả tỉnh
Xuân Nhâm Dần, 2022