Page 164 - MUDO 81
P. 164

Mũ Đỏ 81                        162

một bóng người dân, trong dịp Tết Mậu Thân tử thần luôn rình rập,
nhưng khi ngưng tiếng súng bóng dáng dân lành vẫn còn xuất hiện
vội vàng, nhưng nay không phải như vậy, nó tan hoang hơn nhiều,
nó tê tái hơn nhiều, thành phố chết, chết từ trong ra ngoài, giấc mơ
lãng mạng ngắm tà áo nữ sinh bay thướt tha, trên cầu Trường Tiền,
dưới bóng Hương Giang bị tan loãng, Huế không còn sinh khí nữa,
một vài con chó hoang lông lá xác xơ vội vã qua đường, cả thành
phố như một nghĩa trang vắng lặng, Huế ! thân xác em nay đã úa tàn,
hương phấn nào có thể tô điểm đây, xe vừa dừng niềm xót xa không
kềm lại được, nên tôi nhẹ gợi ý:

  Thưa Đại Tá mình có cách nào làm Huế sống lại hay không ?
  Vừa nãy ông Tướng Trưởng cũng than thở tình hình trong thành
phố vô cùng bi đát, chưa biết phải làm sao giữ thành phố an ninh
trở lại, các anh ấy ở đây lâu không lo gì cả, mình đi đâu cũng phải
hốt rác hay sao đây, không phải nhiệm vụ mình nhưng nhìn Huế sao
thương quá? Một lúc sau Đại Tá Lịch nhìn cảnh cũ tan hoang, ông
tự nói một mình:
  “Các anh ấy bựa như thế này là cùng” ! Mình phải có trách nhiệm
chứ ! Trách nhiệm vực Huế sống dậy, khi các đơn vị trưởng đến đủ,
anh nhớ nhắc ban 3 mời họp, nhớ đừng có quên gọi Chuẩn Úy Thái
trung đội trưởng Quân Cảnh.
   Chúng tôi thám sát vùng tập trung xong, sự thực vùng này chúng
tôi thuộc từng con đường, từng ngã ba trong hẻm, từng mái nhà,
xa xa tiếng một người đàn bà, một bà già thì đúng hơn, tiếng nói
nhẹ nhàng âm thanh dìu dặt hơi khó nghe, nhưng khi lại gần thì âm
hưởng như trách móc, cụ bà lên tiếng:
-Thôi đúng rồi Nhảy Dù đây mà, cụ bà lại gần tôi nhẹ nhàng hỏi.
-Phải các con, các ôn là Nhảy Dù phải hôn ?
-Thưa vâng chúng con là Nhảy Dù đây;
-Chừ các ôn ở lại với Huế chứ ?
-Thưa vâng chúng con sẽ ở lại, tôi vừa dứt tiếng bà cụ ôm chầm lấy
 tôi nước mắt dạt dào, bà cụ nói trong nước mắt:
-Nếu Nhảy Dù đến thì mạ không đi nữa, sao bỏ Huế lâu vậy, bây
chừ mới trở lại, mạ sẽ ở lại, mạ sẽ mở cửa nhà, mạ sẽ gọi tụi nó trở
về, bà cụ chào chúng tôi xong vừa đi vừa la lớn Nhảy Dù đến rồi
bà con ơi, mở cửa ra không sợ nữa, không phải đi Đà Nẵng, Quảng
Nam nữa………Tôi thật sự e ngại vì tiếng nói như loa phóng thanh

Tháng mười hai không hai không
   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169