Page 160 - MUDO 81
P. 160

Mũ Đỏ 81                        158

cũng đau ê ẩm vì mảnh đạn B40 còn ghim trong thân thể, nếu lấy ra
hết thì đâu còn thẩm mỹ nữa, Bác Sĩ chỉ gắp ra vài mảnh gọi là “một
chút gì để nhớ“, còn lại giữ trong mình làm kỷ niệm, kỷ niệm một
trận bị đánh đặc công không giống ai; Sau khi họp và xếp đặt công
tác cho những ngày sau, trở lại mái ấm gia đình, ôi …. không còn
niềm vui nào đáng nói, không còn một cuộc hội ngộ nào thi vị hơn,
không còn bữa tiệc nào trang trọng hơn, không còn tuần trăng mật
nào ngọt ngào bằng. Nhìn ánh mắt vô tư của con thơ, khí phách hiên
ngang của cấp chỉ huy Mũ Đỏ chùng xuống, mắt bố đỏ hoe vì sung
sướng - mắt các con bừng lên muôn ngàn khúc hoan ca, mắt vợ hiền
mờ lệ đón nhận chồng về, nàng ôm chặt hình hài thật của chồng, sau
nhiều ngày qua với những tin tức nóng bỏng từ chiến trường.

   Tôi nghĩ tới những ngày tại Võ Định, ( lúc này hình ảnh Bảo cứ
lởn vởn trước mặt tôi, vợ con tôi đây còn vợ con Bảo ra sao? tôi đến
trước cửa nhà Bảo mà không giám bước chân vào, tôi biết tôi bước
vào chỉ chan hòa nước mắt) Võ Định là căn cứ đặt Bộ Chỉ Huy của
LĐ2ND và TĐ1PB/ND, trong trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa tại Tây
Nguyên, trận này không heo hút như A shao, không dai dẳng như
Campuchia, không sắt máu như Khe Sanh, không vũ bão như Hạ Lào,
không đơn độc như Mậu Thân tại Huế, vậy mà tôi cảm thấy phiêu
lưu…….pháo liên tục, pháo mờ mịt, địch quân thay đổi chiến thuật
liên tục, chúng muốn làm chủ chiến trường này, nếu như Nhảy Dù
có quyền quyết định lấy chiến thuật áp dụng trong khu trách nhiệm
của mình, thì ai cho phép chúng được như ý ! ! ! Một ý nghĩ rất phiêu
du cứ ám ảnh tôi từ khi Bảo ra đi, bạn bè tôi nhiều lắm, nhưng chân
thật như Đức, Bình, Bảo, Mai, Lữ, Thịnh, Sơn Đ………………thì
thật không có nhiều, chúng tôi chỉ có mấy người thân với nhau, tình
bạn vô cùng quí giá làm sao có thể vớt lại được, tôi cũng không hiểu
tại sao, so với những bạn thân của tôi, tôi và Bảo ít thân với nhau,
một cái gì đó nó ngăn cách chúng tôi, chúng tôi ít hẹn hò, nhưng
gặp nhau thì cũng khó gỡ, mãi tới khi về phục vụ tại Nhảy Dù, tôi
và Bảo mới gần gũi nhau hơn, từ đó mối liên hệ thân mật mới tăng
cường độ; Năm 1957 khi Bảo lên đường theo học tại trường Võ Bị,
lúc đó chúng tôi nghèo lắm, chạy tiền lo cho sách vở, lo cho sinh
hoạt hàng tháng cũng đã long tóc gáy, hai thằng chung nhau một ly
đậu đỏ bánh lọc, thay cho chén ly bôi, chia tay nhau, rồi từ đó mất
hút, gặp lại nhau chưa được bao lâu, nay mỗi thằng một phương,

Tháng mười hai không hai không
   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165