Page 161 - MUDO 81
P. 161

Mũ Đỏ 81                                              159

mờ mịt , tàn nhẫn thật; Nuối tiếc héo hắt cả tâm lẫn thân, nhưng có

bao giờ giữ được, chỉ khi nào mất mát mới có nuối tiếc, không một

lời từ biệt, loạt pháo delay làm rung rinh căn hầm chỉ huy, đầu óc

choáng váng như muốn nổ tung, tôi ra khỏi căn hầm của đài Trung

Ương Tác Xạ, đi dưới loạt pháo, tôi thật tỉnh táo biết rằng trong hầm

chỉ huy sẽ nguy hiểm hơn ngoài trời, diện tích căn hầm chỉ huy lớn

hơn diện tích thân mình, cho nên hỏa tiễn 122 ly trúng hầm tỷ lệ cao

hơn, nếu đạn trúng hầm thì khó mà tránh thoát tử thương, hay tê liệt

vì phỏng, do đó ngoài trời an toàn hơn trong hầm, ngoại trừ không

may đạn pháo trúng ngay mình, chuyện đó khó có thể xẩy ra, nhiều

anh em thấy tôi đi dưới các loạt pháo, họ cho là tôi mộng du, nhưng

không phải vậy, tôi rất tỉnh táo đón nhận các loạt pháo của địch,

bằng đầu đội trời chân đạp đất, ngước nhìn lên dẫy núi chạy dài từ

căn cứ Alpha, rồi căn cứ Delta, qua Charlie, lên Yankee, căn cứ 5,

như vẫn còn sôi sục, cho tới căn cứ số 6 với đầy trắc trở, dẫy núi dài

khoảng 10 cây số, tất cả là khu rừng núi rậm rạp, nhưng nay đa số

đã trơ trụi vì bom đạn, cả sư đoàn 320 của Cộng Quân nay đã rách

nát, nhưng máu của Mũ Đỏ đã đổ không phải là ít trên dẫy núi này,

dẫy núi oan nghiệt năm nào chúng tôi cũng phải tới thăm nó một vài

lần, máu của Mũ Đỏ đã thấm sâu xuống sườn núi hoang vu, bồi bổ

cho cây rừng tốt tươi cho thêm phần rậm rạp, u uất .

Trở về với hiện tại, bởi tiếng vòi vĩnh của cháu gái nhỏ áp út: Bố

ơi con thích đi ăn tay cầm, tên này do các cháu đặt, (món ăn bày trên

khay xâu bằng que tăm trước cửa Viễn Đông) cháu Mỹ Dzung vòi

vĩnh như vậy, tôi chợt tỉnh ôm lấy cháu, hôm nay cháu diện lắm mẹ

cháu xức cho mùi dầu thơm nhè nhẹ. Nhưng cu Dzũng út phản đối

ngay, đòi đi chợ cũ ăn món khác, cả nhà lên xe Ladalat, theo hướng

đạo của bốn con, vợ tôi lúc nào cũng lép vế các con, cảnh thơ mộng

này mỗi năm thường đến với chúng tôi một hoặc cao lắm là hai lần,

nhưng chúng tôi chấp nhận sự thiệt thòi trong niềm hãnh diện, nhà

tôi thường nói đùa “ mình còn hạnh phúc hơn vợ chồng Hằng Nga-

Hậu Nghệ, ” tôi nhẹ ôm nàng thông cảm nỗi đơn lẻ của người vợ

lính Nhảy Dù, với bao thương nhớ xót xa, với bao nhiêu nước mắt

đầy vơi khi nghe súng xa vọng về, tin chiến sự nóng bỏng do các báo

các đài phát thanh đưa tin nói rõ đơn vị tham chiến làm mắt nàng

trũng sâu, vậy mà chưa bao giờ tôi nhận thấy nàng buồn vì đơn lạnh,

ngoại trừ chính tôi làm nàng buồn, tôi cảm nhận mình ham vui đôi

Tháng mười hai không hai không
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166