Page 94 - MUDO79_80
P. 94

Mũ Đỏ 79-80  92

đầu trên cổ như chó nhẩy bàn độc ! thời buổi chi mà lạ lùng quá
sức ! Trong lòng ngoại luôn cầu trời, khấn Phật mong bình an đến
cho mọi người, mong con cháu ngoại được bình an vô sự … thời
buổi này chỉ cầu được bình an là tốt rồi, là yên thân để mà sống rồi
chứ không còn mong chi nữa . nghĩ mà buồn thúi ruột, đôi khi ngoại
rớt nước mắt nhớ tới hai thằng con rể, một thằng thì tù khổ sai đói
rách mặc lòng nhưng thỉnh thoảng có chút tiền cũng có thể đi thăm
mà nhìn thấy nó, nhìn nó trong cảnh tù đầy mà lòng như dao cắt,
muối sát, mới ngày nào còn hạnh phúc ấm êm bây giờ thì như thế
đó …. Còn thằng kia ôm hai đứa con đi mất biệt gần cả hai năm
rồi vẫn không biết nó sống chết ra làm sao mà chẳng thấy tin tức
gì, cứ nghĩ đến đó thì bà lại phải lấy khăn quẹt lên mắt lau cho khô
những giọt nước mắt tự nhiên trào ra như không muốn ngừng …
người già mà, suy nghĩ lung lắm nhưng lực bất tòng tâm nên chẳng
làm gì được, ngoại chỉ ngồi đấy mà nhìn và nghĩ mông lung thôi,
còn thì hầu như chẳng ai làm phiền ngoại, duy chỉ có thằng cu Hòa
thỉng thoảng lại sà vào lòng ngoại đòi ngoại gãi lưng cho nó, xong
lại chạy biến và ngoại chỉ cười âu yếm mắng nó :
-	 Mồ tổ cha mày nghe con !
Kể từ ngày có gánh bún riêu cua thì cả cái nhà này bận rộn hẳn lên,
con Thảo và con Bích xoay quanh gánh bún với mẹ lo dọn dẹp, rửa
bát chén …v..v. con Mai có cái hộc tủ bán thuốc lá do nó tự cuốn
từng điếu, thỉnh thoảng thằng Hoà cũng chạy đến sắp xếp những
điếu thuốc phụ cho con Mai chúng nó như đã quen với những công
việc hàng ngày như thế rồi, riêng dì Thuyên chỉ lo những việc trong
nhà và lo cơm nước cho cả nhà. thấm thoát cũng đã được hơn ba
tháng quán bún cũng từ từ đông khách dần lên, cái quán cũng gần
chợ mặc dù cái chợ nhỏ này chỉ họp buổi sáng đến trưa thì tan
nhưng bạn hàng vẫn thường lui tới ăn bát bún buổi sáng trước khi
vào chợ nên bà Thu mở hàng rất sớm để đón khách ghé qua ăn tô
bún lót dạ vừa ngon vừa rẻ tiền lại no bụng nhưng có lẽ vì thế mà
cái quán bún riêu nghèo nàn tự phát này lại được luôn sự chiếu cố
của các anh công an phường khóm, khu vực, điều dĩ nhiên là bà
Thu chẳng bao giờ dám mở miệng đòi tiền, các anh công an cứ tự
nhiên đén ăn xong lại tự nhiên đi …. sự việc như cho thấy sự xuất
hiện rất tự nhiên của họ là đang bảo kê cho quán bún, là thần hộ
mạng cho quán bún được sống lâu dài … nên mặc dù là sót ruột sót
gan nhưng bà Thu vẫn thắt ruột gan chịu đựng mà còn thầm mong
cho họ đến ăn mỗi ngày … hơn thế nữa bà còn nghĩ mỗi ngày chỉ
tốn vài tô bún mà yên ổn làm ăn buôn bán kiếm tiền nuôi con nuôi
chồng tù cải tạo còn hơn cứ phập phồng lo sợ đủ thứ chuyện có

                   Tháng sáu hai không một chín
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99