Page 201 - MUDO79_80
P. 201

Mũ Đỏ 79-80                   199

Xót xa khắc khoải lưu đày
Khung sàn ngục thất, hồn gầy guộc, câm
(Cha đâu- Vương Ngọc Long)
.
Bốn câu thơ này làm tôi chạnh nhớ đến một bài hát mà tôi đã nghe
hôm nào…Lời ca thấm thía một nỗi buồn sâu sắc đã làm cho tôi
không cầm được nước mắt, vì đó là hình ảnh còn in dấu trong tôi
trong những năm tháng Ba tôi thân lưu đày:
.
Ngày con ra đời núi rừng cha sống lưu đầy
Một thân nuôi con, me nuôi con quên mất tuổi xuân
Dòng sữa khô thay bằng nước mắt
Mẹ đã nuôi con theo ngày tháng
Cuộc sống u buồn, nhưng mẹ chẳng lời oán than!
.
Ngày thôi theo ngày, năm rồi năm tháng trôi theo
Mẹ trông ngóng cha, nhưng tin cha tin vẫn mờ xa
Tuổi ấu thơ con là đêm tối, chờ ánh dương soi chờ hơi ấm
Chờ đến bao giờ, bao giờ mẹ gần bên cha
.
Ôi trách ai kia,
Nỡ lòng làm phân ly đời nhau trong lúc xuân xanh,
Ôi bóng câu qua thềm
Nước trôi qua cầu, chờ nhau tím cả đời nhau
(Rồi 30 năm qua - Nhật Ngân)
.
Rồi ngày Người ra tù và đi tìm tự do để cho chúng tôi có một tương
lai tươi đẹp hơn, là một lần nữa tôi lại rời xa vòng tay thâm tình của
Ba tôi. Chuyến đi đó lần đầu tiên Ba tôi đã bỏ tôi ở lại, vì quá thương
tôi…Vì sợ đứa con gái yếu ớt của mình không chịu được sự dập vùi
của bão giông và hải tặc. Người đã gạt lệ ra đi bỏ lại mấy mẹ con tôi
trong một đêm mưa gió bão bùng:
.
Đêm nay đêm tối trời anh bỏ quê hương
Ra đi trên chiếc thuyền
Hy vọng vượt trùng dương
Em đâu đâu có ngờ đêm buồn

Tháng sáu hai không một chín
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206