Page 198 - MUDO79_80
P. 198

Mũ Đỏ 79-80                   196

.
Tôi tiễn anh về một chuyến bay
Mang theo tang tóc chất vơi đầy
Hồn anh theo chuyến tàu bay ấy
Hay vẫn dật dờ, phảng phất đây
.
Tường Vi (1) – Thương Tiếc
.
(1)" Tường Vi "là ký hiệu của Ba tôi trong quân ngũ
.
Và sau những vết thương lòng còn rỉ máu đó, Ba tôi lại phải cố gắng
vượt qua cái yếu đuối và nhược chí của chính mình để tiếp tục bước
tới, tiếp tục diện kiến và giành giựt với tử thần từng mạng sống cho
các thương bệnh binh của mình…Rồi những chiều từ hành quân
trở về, Người lại vội vàng thay chiếc áo chinh y để khoác lên người
chiếc áo blouse trắng, đi theo đoàn y tế xuống những vùng nông
thôn mà chẩn bệnh cho các dân nghèo…Lúc đó tôi còn nhỏ lắm…
Trong ánh mắt của cô bé lên mười, tôi đã không còn nhìn cuộc đời
qua cặp kính màu hồng nữa. Tôi đã nhìn thấy vết thương tàn khốc
của chiến tranh từ năm tôi lên tám. Sau đó, tôi theo ba tôi về các
vùng sâu để chăm sóc sức khỏe của đồng bào dân cư sống có bữa đói
bữa no. Mỗi lần tôi nhìn ba tôi dịu dàng chích từng mũi kim vào các
em thơ mà miệng vẫn nói đùa để cho các em không còn đau và sợ…
.
"Áo trắng một trời mơ
Ba đứng trong sân nắng mới lên rực rỡ
lời nhắn nhủ dạt dào
thầy yêu kính thân trao
"Nầy các con...
...Lương Y như từ mẫu...,""
(Ba - Vũ thị Thiên Thư)
.
Ba tôi qua từng cử chỉ nhẫn nại đối với các em thơ đã dạy tôi sao có
tấm lòng "lương y như từ mẫu", và tôi cũng biết rằng tương lai mình
rồi đây sẽ làm gì. Giờ đây, mỗi lần tôi chăm sóc cho các bệnh nhân
của mình, tôi cũng như Ba tôi ngày xưa lúc nào cũng phải mang lòng
dũng cảm, kiên cường, cố gắng, nhẫn nại và dịu dàng…

Tháng sáu hai không một chín
   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203