Page 200 - MUDO79_80
P. 200

Mũ Đỏ 79-80                   198

.
Hàn giang khói lạnh sương mờ ảo
Vi vút rừng thông tiếng suối reo
Có người tráng sĩ bên sông vắng
Nặng nợ giang sơn một mái chèo…
…
"Bảy nổi ba chìm vận núi sông
Trắng mắt dã tràng khóc biển Đông
Được thời, chấu đạp, xe nhào đổ
Mắt vận, cọp nằm vuốt gẫy long" …
.
(Biển đắng hoang vu- Vương Ngọc Long)
.
Để rồi một buổi trưa tháng tư đổ lệ đó, người chiến sĩ như bao bằng
hữu của mình ngậm đắng nuốt cay cúi đầu cho định mệnh. Sài gòn
thất thủ ! Ngày đó, tôi đã một lần suýt mất đi người cha thân yêu
của mình. Vì Ba tôi là một chiến sĩ Nhảy Dù, thà chết vinh hơn sống
nhục nhưng Người quả thật rất can đảm, Ba tôi đã đắn đo và quyết
định giữ mạng sống mình lại cho đàn con thơ dại và vì một lời hứa
thiêng liêng với Mẹ tôi trước Thiên Chúa. Để rồi từ mùa xuân năm
ấy:
Xuân huyền nhớ thuở đời tàn
Mẹ ta dầu dãi tảo tần nuôi con
Cha già cải tạo đầu non
Giao thừa mắt Mẹ lệ mòn phương nao ?
;
(Biển đắng hoang vu- Vương Ngọc Long)
.
Những năm tháng Ba tôi bị tù đày thật hãi hùng. Mỗi lần theo Mẹ tôi
đi thăm nuôi Ba tôi, tôi nghẹn ngào đau xót nhìn thân thể Ba tôi ngày
càng tiều tụy xanh xao. Từ một người chiến sĩ Dù hiên ngang nơi sa
trường giờ phải bị những nhục mạ sỉ vã bởi những người bằng tuổi
xấp xỉ con mình…Ôi, bao cay đắng đoạn trường mà Ba tôi phải cưu
mang vì hai chữ yêu thương vợ hiền và con thơ :
.
Cha đi từ thuở đời tàn
Tay xiềng chân xích võ vàng chua cay

Tháng sáu hai không một chín
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205