Page 116 - MUDO79_80
P. 116

Mũ Đỏ 79-80  114

những trình diện báo cáo hàng ngaỳ, rắc rối đầu tiên ông gặp phải
là cái giấy ra trại trà ông về địa phương nơi ông ở trước kia không
phải nhà bà ngoại ! nên ông phải về nơi đó để trình diện và xin xác
nhận gia đình đã di chuyển ra khỏi nơi cư ngụ cũ, là cư xá sĩ quan
nằm trong hậu cứ của tiểu đoàn ông đóng quân, lý do : quân đội
nhân dân tiếp quản đơn vị ! xong ông lại phải chạy lên trại cải tạo
Xuân Lộc Z30A xin xác nhận trong giấy ra trại về địa chỉ mới là nhà
bà ngoại ! rồi từ đó tiếp tục trình diện hàng ngày báo cáo mỗi ngày
đi những đâu, gặp những ai , nói những chuyện gì ?!!!!...

        Ngày tháng qua đi, ông thấy mình như người thừa bên cạnh
cuộc sống của vợ con vì chẳng giúp đựơc gì, dì Thuyên cho ông
chiếc xe đạp cũ của chông dì, ngày nào ông cũng đạp xe đi lang
thang khắp Sàigòn Bà Chiểu tìm những người bạn cũ nhưng phần
đông họ còn đi tù chưa được thả về, một số thì nghe nói đã vượt
thoát từ những ngày đầu miền Nam lọt vào tay cộng sản ! ông đạp
xe quanh Sàigòn ChợLớn, một nhận xét đau lòng như bóp nghẹn
quả tim ông; Sàigòn thay đổi quá! đường phố và con người thật
khác xưa nhiều lắm, cũng những hình ảnh quen thuộc đó nhưng nó
cũ kỹ nghèo nàn đến thảm hại! cuộc sống như âm thầm, dấu diếm
một sự bí ẩn đầy đe dọa bao trùm toàn thành phố! Bao trùm lên
cả đời sống con người, mọi người hình như không dám thở mạnh,
không dám ngẩng cao đầu lên, nét mặt làm như lạnh lùng, câm
nín, đôi mắt thì lấm lét, lén lút không dám nhìn thẳng! … không còn
chiến tranh mà cái sự thay đổi trên toàn miền Nam thật lạ lùng thật
thê thảm trong nghèo đói khốn khổ ! Sàigòn xuống cấp một cách
kinh dị! nó rách nát tang thưong, buổi tối cả thành phố chìm trong
bóng đêm chỉ le lói đó đây vài bóng đèn đường vàng vọt, con người
âm thầm như những bóng ma di chuyển trong địa ngục trần gian!
Không gian như lảng vảng đâu đây bong của thần chết ! của ngục
tù kêu gọi ! cái “ Nỗi Sợ Hãi “ từ phương nào đổ ập xuống toàn miền
Nam một không khí lạnh toát đến rợn người !... Ban ngày không
còn thấy những tà áo dài thướt tha trên khắp nẻo đường Sàigòn
hoa lệ ngày xưa ! con gái đẹp biến đâu mất hết?! không còn tìm
thấy những hình ảnh sinh động của thuở nào … có cái gì đó như
đang thắt chặt quả tim ông nghèn nghẹn, ông thở hắt ra không
muốn nghĩ nữa, đến ngã sáu Sàigòn bỗng có tiếng gọi tên ông :
-	 Thu, Thu … phải Thu không ?
Ông Thu vội thắng xe bằng cả hai chân lết xuống mặt đường và
nhìn dáo dác, một người đàn ông vai đeo một cái túi vải cũ băng
qua đường đến bên ông Thu vỗ vai thân mật hỏi :
-	 Về hồi nào ?

                   Tháng sáu hai không một chín
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121