Page 115 - MUDO79_80
P. 115

Mũ Đỏ 79-80                   113

vất vưởng nơi vùng trời kinh tế mới nào nữa !
       Ông Thu ăn xong con Thảo bưng vô cho ông một ly nước cam

vắt, ông bưng ly nước cam hai tay đưa cho Ngoại :
-	 Con mời má ! con đội ơn má đã bảo bọc vợ con của con
dưới mái nhà của má, không có má thì không biết con tìm vợ con
của con ở nơi nào, không biết nó sẽ lưu lạc về đău nữa đó má !
Con Bích lại bưng vô một ly cam vắt đưa cho ngoại , nó nói :
-	 Con làm cho ngoại ly đặc biệt có mật ong của chú Kiên biếu
ngoại nè …
Ngoại tiếp ly nước cam từ tay con Bích và nói với ông Thu :
-	 Con uống đi cho khỏe, mấy đứa có pha mật ong cho ba bây
uống không ?
Con Thảo hắp tấp trả lời ngoại :
-	 dạ con có làm rôì đó ngoại !
Ông Thu hơi thắc mắc hỏi con Bích :
-	 Chú Kiên nào vậy con ? phải chú Kiên ở Mỹ Tho không ?
Con Thảo trả lời thay cho con Bích :
-	 dạ phải rồi thưa ba, lâu lâu chú lên Sàigon là chú ghé cho
má tôm khô, cá khô đặng má đem đi thăm nuôi ba đó !
Rồi nó kể cho ông Thu nghe cuộc gặp gỡ giữa nó và chú Kiên ngoài
Xa Cảng Miền Tây và đưa chú Kiên về gặp mẹ nó ra sao rồi chú
đóng cái xe kéo cho nó đi kiếm ăn, dựng cái chái nhà như thế nào
cho ông Thu nghe hết … những chuyện kể của đứa con gái ông
làm cho ông nhớ về người lính năm xưa lúc nào cũng bên cạnh
ông, sống chết với ông, có lần ông bị thương nặng người lính đó
đã cõng ông chạy dưới lằn đạn của địch quân đông như kiến cỏ
bao vây đại đội của ông, một nỗi sót sa xen lẫn sự vui mừng, ông
hỏi con gái :
-	 bao lâu thì chú Kiên lại lên Sàigòn con biết không ?
bà Thu vừa bước tới vội đỡ lời cho con Thảo :
-	 không chừng đâu ba nó, có khi đôi ba tháng, khi năm bẩy
tháng mới lên một lần, kỳ vừa rồi chú lên cách đây cũng khoảng
bốn tháng, đi đứng bây giờ khó khăn lắm không như hồi xưa đâu
ba nó !
giọng nói ông Thu nặng trĩu nỗi buồn khi nhớ đến người lính của
mình, một vòng xoay quá khứ ẩn hiện những hình ảnh mờ ảo trong
tiềm thức nhói buốt tâm hồn :
-	 À …hy vọng là tôi được gặp lại chú ấy … lâu rồi không gặp
!.. …………………
khoảng khắc thiêng liêng bộc phát niềm vui bất ngờ rồi cũng qua
đi để những ngày dài khốn khổ lại tiếp diễn, ông Thu bắt đầu với

Tháng sáu hai không một chín
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120