Page 247 - MuDoso78
P. 247

Mũ Đỏ 78                      246

        thầy Mười, một pháp sư độc nhất trong làng về vớt vong cho nó (3).
        Thầy Mười nhận lời. Thầy cậy ông Tiệp, ông họ tôi cầm phang (4).
        Trước vài hôm vớt vong, thầy ghé nhà ông Tiệp cùng lai rai vài ly
        rồi hai người dắt nhau xuống bờ sông quan sát hiện trường và thì
        thầm tính toán.


        Buổi vớt vong, cả xóm đến coi. Trước bàn hương án được đặt sát mé
        sông, khói hương nghi ngút, thầy Mười vận quần trắng áo dài màu
        tía, đầu đội mũ quan trông oai vệ như Bao Công xử án. Cạnh thầy,
        ông Tiệp trong y phục quần đùi áo bà ba đen, tay cầm phang giơ
        ngang ngực, đôi mắt nhắm nghiền, đứng bất động. Thầy Mười cầm
        cây roi quơ quơ ngang dọc, miệng đọc thần chú, thỉnh thoảng đánh
        cái chuông con “keng keng” và phun những bụm rượu vào khoảng
        không. Một lát sau, người ta thấy cái phang trên tay ông Tiệp rung
        lên, lắc mạnh, đu đưa như cái đồng hồ quả lắc. Đám đông nãy giờ
        nín thở theo dõi, bỗng cùng ồ lên: “Nhập rồi!”


        Nghe vậy, bà Mỹ liền chồm vô ôm chưn ông Tiệp, khóc bù lu bù loa:
        “Con ơi! Có ơi! Sao con bỏ mẹ mà đi? Sao con bỏ mẹ mà đi? ” Thảm
        thiết làm sao! Người nhà gỡ tay bà Mỹ ra, dìu bà khỏi đám đông.
        Bây giờ thì ông Tiệp không phải là ông nữa mà là hồn ma thằng Có
        đã nhập vô xác ông. Mắt ông mất thần, da ông tái nhợt, cái phang
        cứ lắc lư trên tay nhưng hình như không phải ông điều khiển. Vậy là
        thằng Có thật sự đã nhập vô ông rồi. Qua ông, “Hồn ma thằng Có”
        lội xuống sông nơi nó chết, trồi lên ngụp xuống, hụp lặn một hồi,
        tuồng như vật vã giành giựt với ai, với một thế lực vô hình giấu mặt
        nào ghê gớm lắm. Giữa cơn gay go ấy, thì trên bờ, thầy Mười gào
        to những câu thần chú, một tay múa cây roi vun vút và tay kia đánh
        chuông “keng keng” liên hồi, chắc là để kêu gọi âm binh về trợ lực.
        Có phải nhờ thế hay không mà “Oan hồn thằng Có” bỗng dưng dứt
        khoát được những quyến rũ của ma gia hà bá. Nó vùng vẫy khỏi mặt
        nước và vụt vội lên bờ. Mình mẫy đẫm ướt, “Oan hồn thằng Có” run
        run, thuần phục đứng trước bàn thờ hương khói, nghe thầy Mười ra
        án lịnh, rồi theo con roi chỉ hướng, đi thẳng về nhà ông Mỹ. Thầy
        Mười từng bước theo sau và đám đông bám sát.


        Về nhà ông Mỹ, “Hồn ma thằng Có” lục lạo khắp nơi. Nó tìm ra

                        Tháng sáu hai không một tám
   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252