Page 148 - MUDO 77
P. 148
Mũ Đỏ 77 144
! nghe như Hồn Thiêng Sông Núi đang gào thét trong cũi sắt kiên giam của
định mệnh một Quốc Gia hẳn hoi tuơi sáng nhất nhì vùng Đông Nam Á
Châu lại đột nhiên bị biến mất trong hư vô như một huyền thoại !…. kể lại
cho con cháu nghe như một chuyện cổ tích hoang tuởng … những nguời
còn sống sót đã thấm buồn và mệt mỏi theo thời gian ngày một hao mòn …
Mặc dù bị chia ra ngồi bàn khác nhưng tôi vui nhất là ngày Đaị Hội Nhẩy
Dù có con trai và con dâu tôi lái xe từ Talahassêe đến tham dự và thăm bố
me ! các con tôi đã rất xúc động trong giờ phút chào Quốc kỳ và Quốc Ca
hai nước Việt Mỹ ! các con chưa tùng bao giờ nhìn thấy cha chú bác trong
những bộ quân phục tác chiến của binh chủng nhẩy dù Việt Nam oai hùng
như vậy ! các con cảm thấy hãnh diện vì bố của các con … ánh mắt xúc
động của các con đã nói lên vạn lời rồi ..
Ngày chủ nhật Đại Hội tan, mọi người chia tay nhau, hẹn hò nhau năm
sau gặp lại, chúng tôi trở về Orlando, mặc dù đã thay tài xế Trần Anh lái
xe nhưng cũng vẫn bị đi lạc tùm lum và lần này rút kinh nghiệm của anh
Dương, Trần Anh không dám nhờ tới 4 cái máy kèm theo bốn cái mỏ xinh
xinh hót liên tu bất tận, cuối cùng thì cũng tìm được đường về Hotel mà
chúng tôi muớn gần phi trường để không bị lạc đường mà trễ mất chuyến
bay! nhận phòng rồi ba cặp xé lẻ đi gặp bà con còn lại ba cặp dắt nhau đi ăn
cơm chiều và … hay một chuyện là …cũng vẫn đi lạc cả giờ đồng hồ mới
tìm ra chỗ mình muốn đến, nhũng nụ cười vẫn nở trên môi, những mẩu
chuyện vui vẫn râm ran trong bữa ăn có canh mồng tơi, rau muống xào tỏi
rất ngon! Ngày hôm sau đi mall, tôi được Qui, bà xã Trần Anh tặng chiếc
aó 2 giây !!! bà già mặc áo 2 giây chắc sexy điên đảo luôn ! chúng tôi dắt
nhau đi loanh quanh ở chợ trời cây trái không để lỡ mất một cơ hội nào ,
chị Mai mua được một cây rất đẹp mà tôi chẳng biết là cây gì mấy người
kia cũng mua một vài thứ trái cây và tôi mua được hai quả đu đủ chin vàng
ngọt lịm, chị Tuyết thấy tôi già yếu lại quên không mang theo giầy bata
cứ phải mang đôi cà khêu đau cả hai bàn chân chị cho tôi muợn đôi dép
nhưng bàn chân tôi quá nhỏ {size 4,1/2 } nên tôi không thể mang vùa dép
của ai được vì thế chị xách hộ đu đủ mang về phòng ăn chung mấy chị em,
chị Tuyết luôn lo xa và là người luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác Buổi tối
chúng tôi chuẩn bi để sáng mai lên đường bay về lại San Diego, ngày cuối
cùng ăn sáng tại khách sạn trước khi ra phi trường !
Một chuyến đi ăn khá nhiều kẹo đậu phộng* mà vui … Hẹn gặp lại để
cùng đi Oklahoma năm sau nhé !
Hy Vũ
Victorville Aug 31/2017
ndmdhyvu@gmail.com
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược