Page 146 - MUDO 77
P. 146
Mũ Đỏ 77 142
mắt và cảm tưởng như mình đang ở trong trại Hoàng Hoa Thám ngày xưa
… cái cảm giác của tôi cùng chung với lớp người xưa khi chồng còn trong
đơn vị, những kỷ niệm uà ập trở về thật khó mà quên, ngày xưa đó … tôi
hay mặc áo dài đi bên anh, các chị cũng vậy, it khi nào chúng tôi diện váy
hay đồ tây dạo phố với chồng hay người yêu là lính đang mặc đồ lính ; ăn
mặc như thế sẽ không đẹp và không hợp chút nào nhưng nếu chúng tôi
mặc áo dài đi bên các anh lính thì chúng tôi lại cảm thấy rất thoải mái, thấy
mình đẹp hơn, tự tin hơn, và hình như đó là điều … tự nhiên phải thế trong
thời chiến nên đã thành quen!... nhưng hôm nay tôi thấy rất ít người mặc
áo dài !!!... họ mặc đầm, mặc tây … lung tung!...làm mất đi vẻ trang trọng
của buổi lễ của một binh chủng oai hùng năm xưa cũng như phong cách
và hương vị một thuở của những … “ Người Yêu Của Lính “ … những
chuyện tình thời chinh chiến cũng tàn phai theo năm tháng khi những mái
tóc xanh đã nhuộm mầu thời gian bạc trắng mái đầu và mỗi năm lại vắng
đi một ít !... ngay cả trong toán SanDiego đi chung nhau cũng chẳng có bà
nào, cô nào mặc áo dài cả, chỉ có một mình tôi … một mình tôi già nhất
bọn lại xấu xí như con vịt đẹt nên họ không phải là người cùng thời với
tôi ! có lẽ vì thế mà vợ chồng tôi “ bị “ lạc sang bàn khác không được ngồi
chung với đội Sandiego!... hơi buồn nhưng tôi nghĩ chắc tại mình lại “đi
lạc “ vì bị cái huông “ vali lạc “ của anh Đình !
Tôi gặp anh Hồ Tường trong hôị trường Hoa Dù Hội Ngộ, anh lột
chiếc nón đỏ đặt trên bàn và ngồi xuống cạnh tôi, đưa anh ly nước và hỏi
thăm súc khoẻ anh chị, nghe anh tâm sự chuyện tình thơ mộng một thời đã
qua … tôi trêu anh … còn gì nữa đâu mà khóc với sầu !... các anh ai cũng
có một thời để yêu thật nhiều.. người … và nhớ suốt đời không chỉ một
người… phải không anh? có khi nào anh nhớ chuyện của người này sang
người khác không anh? Anh cười thật buồn và kể cho tôi nghe một chuyện
tình thời chinh chiến… trong trận An Lộc đã có một mối tình nở hoa thật
đẹp … thật thơ mộng nhưng cũng thật buồn … tôi có gặp người con gái ấy
khi anh đang ở trong trại tù cải tạo và tôi biết chị rất yêu anh nhưng mối
tình thơ ấy đã tan vỡ cuộc tình đã tàn nhưng dư hương tình yêu vẫn ẩn
hiện trong tâm hồn khiến anh không thể quên ! …. Buổi sáng thứ bẩy, tôi
thức dậy mà đầu nhức như ai cầm dùi gõ nhịp trong óc, tôi đi từ hành lang
trên lầu định xuống dưới tìm nước uống thuốc thì gặp anh Phan Hội Yên,
người chẳng hỏi thăm tôi bịnh ra sao mà chưa chết ? lại chỉ hỏi đã gửi bài
cho anh chưa ? gửi nhiều nhiều nhe ! … trời đất ! tôi vâng dạ húa hẹn lia
liạ cho qua rồi tôi đi như bị ma rượt ...
Hai ngày Hoa Dù Hội Ngộ và Đại Hội Nhẩy Dù đều không có ca sĩ mướn
hát mà toàn cây nhà lá vườn thấy vui hơn và thân tình hơn hình như ai
cũng thích như vậy, tôi cũng rất thích hát nhưng tôi nhát lắm, chỉ thích xúi
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược