Page 143 - MUDO 77
P. 143

Mũ Đỏ 77                           139
        đến tận Hotel, báo hại anh chị phải đi mua đỡ một bộ quần áo, một sự thất
        lạc nhỏ mà lại trở thành cái “ huông “ cho cả chuyến viễn du… mở đầu
        chuyến đi là chúng tôi đã bị chia hai, ba cặp phải bay vào buổi sáng nay và
        ba cặp kia vẫn bay đúng giờ ấn định, còn những 3 tiếng nữa thì tốp của 3
        cặp kia mới đáp xuống phi trường Orlando nên chúng tôi quyết định mướn
        một xe van 17 chỗ và đi tìm quán ăn, anh Dương làm tài xế, chị Trúc Mai
        ngồi cạnh chỉ đường bằng chiếc iphone 6 có sự phụ hoạ của Tư Vân ngồi
        băng dưới, nhưng rồi loanh quanh mãi trong thành phố không tìm ra được
        một quán ăn Việt Nam nào và thế là thêm ba chiếc iphone nữa vào cuộc
        cộng thêm bốn cái miệng nho nhỏ mà nói liên tục không ngừng nghỉ giây
        phút nào làm bác tài mất tinh thần như sa vào mê hồn trận và… dĩ nhiên
        moị người cùng vào mê hồn trận với bác tài trên cùng một chuyến xe chạy
        lạc khắp thành phố !
        - Chúng mình cùng đi thanh tra thành phố nhé !.. lâu lâu mới có dịp may
        như thế bỏ qua rất uổng đấy !...

        Tiếng của anh Đình làm mọi người đang bối rối cũng phải phì cười và
        không khí trở lại vui vẻ cho dù đang chạy loạn trong thành phố …  điều
        thắc mắc chung của chúng tôi là Florida rất nhiều người Việt mà sao không
        có một quán ăn Việt Nam nào ở trong thành phố này !??... nhà tôi chợt
        nhớ tới anh Khen và gọi ngay cho anh bằng chiếc phone cùi bắp nhờ anh
        chỉ đường cho chúng tôi, vì anh Khen ở Orlando và thế là chúng tôi tìm
        được quán phở Vinh … mà lạ thật … quanh khu này còn có thêm những 2
        quán phở nữa gần bên thế mà sao tìm mãi không ra chứ !? Tư Vân lại còn
        search cả vào Gơogle cũng mò không ra luôn! thế mới lạ !!!  mọi người vui
        vẻ và no bụng trong khi đó có điện thoại báo tin 3 cặp kia sắp đáp xuống
        Orlando chúng tôi quay lại phi trường đón 3 cặp đôi đi lạc kia …cái khổ
        là chúng tôi lại đi lạc một chặp nữa rồi mới tìm được đường ra phi trường
        thì 3 cặp kia đã đứng chờ sẵn ở đấy rồi … họ đói mà trời thì tối quá rồi tôi
        lấy hết bánh khúc chia cho các bạn đồng hành đỡ dạ cũng may còn có cô
        bé Tư Vân, bà xã của Nguyễn Lực mang theo mấy cái bánh bao chia cho
        mọi người, cô bé này khéo lắm, lại rất dễ thương… chị Trúc Mai gọi đùa
        tôi là …” chị nuôi “ … nghe “ dị ứng “ quá nhưng tôi cũng vui vẻ xin chấp
        nhận  lần này thôi nhé !


        Ngày hôm sau, July 12 ! chúng tôi đi ăn cùng nhau tại một nhà hàng dọc
        hè phố đông vui người qua lại ngổn ngang tâm sự nói cười , nơi đây, sao
        thấy giống một nơi mà tôi đã gặp, đã sống , đã có một thời yêu thương vô
        cùng !... .. tôi đi trong dòng người mà sao nhớ Saìgòn năm xưa da diết …
        Sàigòn … một thành phố đã đi vào chuyện cổ tích, một huyền thoại xa xưa
        dù mới chưa đến nửa thế kỷ buồn … hoạt cảnh trên đường phố bỗng dưng
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148