Page 147 - MUDO 77
P. 147

Mũ Đỏ 77                           143
                                                     người ta hát cho mình
                                                     nghe  !  hát  hay  không
                                                     bằng  hay  hát,  thế  mà
                                                     cũng  không  đáp  ứng
                                                     nổi  nhu  cầu  đòi  lên
                                                     hát  của  anh  chị  em,
                                                     những  người  lính  hát
                                                     nhạc của lính, ai dám
                                                     bảo  lính  hát  không
                                                     hay? nhiều người lính
                                                     đã  lên  hát  những  bản
                                                     nhạc kích động rất náo
                                                     nhiệt  và  rất  hay  !  có
        anh hát bài “ một chăm phần chăm …” rồi lại có người hát “em chỉ yêu
        anh lính Dù ” … hay “ Lính Dù lên đìểm “ gì gì đó ….  anh Đình lại là ca
        sĩ “ hét “ ra gì …anh hét bài “ Người lính thích bia 33 “ ! anh Đình quậy
        tới bến luôn chứ không phải lù đù ho hen muốn đi hẹn hò như tôi tưởng
        đâu, tôi gặp anh Vĩnh Chánh bây giờ anh là Chủ Xị của Đăc San Mũ Đỏ,
        nhưng tiếc vì không có chị hôm nay, anh chị rất hiền và nhỏ nhẹ với tất cả
        mọi người ! ai bảo lính dù dữ dằn đâu ? nhưng vì anh là Bác sỹ mà ! nói to
        bịnh nhân giựt mình siủ tại chỗ thì khổ cho bác sĩ !... nhà tôi tình cờ gặp lại
        Dũng như gặp lại cố tri ! Dũng là một người lính của đại đội Trinh Sát 3
        năm xưa của nhà tôi, cả hai đều xúc động nhìn nhau, ôm lấy nhau , họ đứng
        nhìn nhau như tìm thấy một khoảng trời hừng hực đạn bom réo gọi thuở
        nào, cái thuở trong những khu rừng rờn rợn mà những người lính đôi bên
        luôn rình rập nhau bên những gốc cây, hốc đá rồi những tia đạn tử thần vô
        tình tìm đến cả đôi bên, những thân người bật lên, ngã xuống, những cây
        đuốc người chết cháy soi lờ mờ xa xa ẩn hiện trong màn sương dầy đặc nơi
        những người lính đôi bên tranh nhau giữa cái sống và chết. Hai người im
        lìm nhìn nhau như đang tìm thấy những ngày tháng đong đưa mạng sống
        trong hun hút mịt mù máu lửa mênh mang…   làm tôi cũng rơm rớm nước
        mắt, Dũng quay đi một lát sau trở lại đưa cho nhà tôi một huy hiệu nhỏ của
        Trinh Sát Dù, anh cảm động lắm khi Dũng nói
        -      Em kiếm cho anh cái này để kỷ niệm !
        lời nói thật thân thương làm sao ! ôi !... bao nhiêu kỷ niệm uà ập quay
        trở về đây, ngày hôm nay quần áo hoa dù, giầy Saut, mũ đỏ của ngày
        nào nhưng tóc đã bạc phai, thời gian như hai dòng chẩy, một xoa dịu vết
        thương lở loét, một tàn phá tất cả những gì còn sót lại sau một cuộc chiến
        không cân súc và đầy gian lận ! nhìn nhau nghẹn ngaò, mỗi năm lại vắng đi
        một it, ai cũng biết một điều thực tế rất rõ ràng là quân số hao đi không còn
        được bổ xung !! đến bao giờ thì cạn kiệt ?!!!.... nghĩ mà buồn thấu tim gan
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152