Page 246 - MuDoso74
P. 246
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 244

của sô, một ngươi cúi đầu nhìn xuống đôi bàn chân cáu bẩn trong đôi dep
lốp cao su mầu đen, ngươi đàn ông lơn tuôi ngồi im như bât động, ánh măt
không rơi khỏi khuôn mặt tôi như tìm kiếm một cuộc cách mạng đang ẩn
núp ơ đâu đo trên mặt tôi mà tạo thành những lơi noi không biết chết như
vậy !?... ông ta tư tư đứng lên và ca ba ngươì đêu bỏ đi … tôi nhìn vào nồi
măm ruốc xa, măt mơ theo những giọt lệ rơi, không gian trơ lại im lặng
lạnh lùng, nghe được ca tiếng những con ruồi vo ve tìm kiếm miếng ăn,
nhưng chăng con nào dám đáp xuống nồi măm ruốc xa đang nong hôi,
những con ruồi giống hệt như những con ngươi ly lợm kia đang bám vào
tôi, rình rập một cách quái đan !... chăng hiêu băng cách nào mà họ lại biết
tôi vê đây ? tôi không muốn họ biết tôi vê đây vì tôi không muốn đăng
ký tạm trú vơi những thủ tục, luật lệ rât phức tạp cố tình bịa ra khiến cho
những ngươi không co quyên công dân như tôi không thê ứng pho được !..
mà thương thì những ngươi tư vùng kinh tế mơi trơ vê Sàigon đêu không
được chứng nhận cho tạm trú ngay trong căn nhà của họ! bơi vì những căn
nhà này trên pháp lý của chinh quyên cộng san thì họ đa không con là chủ
nhân nữa ! và những ngươi như chúng tôi cho dù co giây tạm văng ơ địa
phương cũng chì là đê phong thân trên đương đi mà thôi, đôi khi tơ giây
đo cũng chăng co giá trị gì khi bọn công an kinh tế muốn kiếm chuyện
thì cũng không sao tránh khỏi nguy hiêm! co nhiêu ngươi đa phai cơi bỏ
nữ trang, co khi là ngay ca chiếc nhân cươi, đê hối lộ cho bọn âm binh
đo mà kiếm đương thoát thân!. Đoi ngheo càng thêm ngheo đoi !... chăng
biết được cái chinh thê này no đưa ngươi dân ca nươc đi vê đâu nữa ?...
tư nhiên tôi hơi rùng mình khi nghĩ đến những lúc phai đi vê len lút trong
đêm tối nhỡ co chuyện gì bât trăc xẩy ra làm sao mà biết được ?... tôi nghĩ
băng mọi cách phai làm sao đê được chứng giây tơ cho hợp lệ, tôi bưng
nồi măm ruốc xa cât trong bếp và đậy kin lại xong tôi lây giây tạm văng
của tôi đê chuẩn bị đi ra ngoài xa An Phú đăng ký tạm trú ! chợt nhìn thây
me tôi ngồi im lìm trong căn phong lơ mơ ánh sáng hăt vào tư ngoài cưa
sô, tôi hiêu me tôi không muốn gặp mặt mây ngươi bộ đội kia! Tội nghiệp
me tôi! vậy mà mây hôm trươc bà noi nghe oai lăm … “ cứ ơ ly, chăng
đứa nào dám làm gì bà …” nhơ tơi những lơi bà noi khiến tôi bật cươi…
me tôi ngơ ngác hỏi :
- Co gì mà con cươi ?
- Xem me kìa … chăng phai là me không sợ đứa nào hết hay sao ?
me noi vậy mà !?
- Ừ..! me chăng sợ gì chúng no, nhưng tao không muốn dây dưa vơi
chúng no !... no đưng kiếm chuyện vơi mình là được !..
- No chưa kiếm chuyện thôi … đến khi cần thì no se kiếm tơi me …
me ơ nhà, con đi ra xa chứng giây tạm trú cho xong, đê chúng no nghĩ là
con trốn vê thì phiên lăm, me thây rồi, nếu hôm nay mà con không co tâm
   241   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251