Page 242 - MuDoso74
P. 242
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 240

kinh tế mơi rât kho đê cho phep ngươi dân được di chuyên tư nơi này qua
nơi khác!... co le trong con măt của họ thì tôi đang là một ke phạm tội, và
co le họ cũng đang san sàng co cách trị tội những ke như tôi !...
- Thế cô đa đi đăng ký tạm trú chưa ?... cô co giây tạm văng nơi địa
phương cô đang ơ không ?sao vê mà không đi khai báo vơi chinh quyên
địa phương ?.....
lại những câu hỏi không co gì mơi me, nhưng vơi tôi thì vân là những vân
đê rât lạ lùng và phi lý vô cùng ?!... tôi ngươc nhìn họ vơi ánh măt do hỏi
và hơi nhếch môi cươi, thật là mia mai khi mây ngươi này hỏi tôi … “ vê
bao giơ “ !... “ vê “ ! tức nhiên là “ vê nhà của tôi “ … mà nhà của tôi thì tôi
vê lúc nào mà chăng được !... tôi vân nghĩ răng tôi không đến ơ nhà của họ
thì tôi không cần phai làm thủ tục “ xin phep” đê được họ cho phep hoặc
không cho phep thì tôi mơi được phep hoặc không được phep !?... nhưng
tât ca đêu phai tuân thủ theo chinh sách của họ !... một điêu mia mai hơn
nữa là trươc khi đi kinh tế mơi tôi cũng chi được “ tạm trú “ trong chinh
ngôi nhà của mình dù răng tôi co đầy đủ giây tơ chứng minh ngôi nhà này
là của tôi … ngay ca khi họ băt tôi phai làm một tơ đơn xin hàng xom láng
giêng ký tên đê xác nhận răng ngôi nhà tôi đang ơ chinh là nhà của tôi, và
dĩ nhiên hàng xom của tôi vân xác nhận điêu đo là sư thật trên giây trăng
mưc đen chữ ký rõ ràng co đong mộc đỏ chot của tô dân phố !... những
điêu như thế xẩy ra khăp mọi nơi đa khiến cho ngươi dân miên Nam Việt
biết răng …: Nươc mât thì nhà tan !... tôi cũng chi là hạt cát trôi giữa giong
đơi đang đôi trăng thay đen, sâu bọ lên làm ngươi này mà thôi!
- Tôi chưa co thơi gian đê đi đăng ký !... tôi nghĩ … tôi “ vê nhà của
tôi “ thì lúc nào tôi đi đăng ký mà chăng được ?!...
- Không được !... cô phai đi đăng ký ngay chứ ! bây giơ căn hộ này
đa thuộc diện nhà nươc quan lý, cô không con là chủ nữa, vì cô đa đi kinh
tế mơi rồi, nhà nươc đa lo nơi ăn chốn ơ, câp nhà, câp ruộng cho cô sinh
sống rồi … cô không thê vê nhà này được nữa, cô nghe rõ chưa ?... cô
muốn tạm trú ơ chô nào thì tùy nơi đo quyết định, con ơ đây thì không !...
ngươi đàn ông lơn tuôi găn giọng noi một hơi như dọa nạt, như canh cáo
tôi không được trơ vê đây nữa !… tôi vân nhìn vào khuôn mặt lao, một
khuôn mặt tái met, hai go má nhô lên cao khiến khuôn mặt top lại, xương
xẩu và cặp môi xám mầu chì, chứng tỏ những sư thiếu thốn và bịnh hoạn
lâu năm đa ăn mon thân xác ông ta! bông dưng trong tôi co một chút
thương hại, một chút gì giống như tội nghiệp nhưng không thê thân thiện
vơi những con ngươi này, tiếng ngươi bộ đội già lại vang lên :
- Hơn nữa, trươc khi đi kinh tế mơi cô đa phạm tội phá hoại tài san
xa hội chủ nghĩa băng cách là cô đa đập phá căn nhà này bơi thế chúng tôi
se băt cô bât cứ lúc nào cô trơ vê đây !... cô hiêu không ?
Bây giơ thì tôi biết mình đang đối mặt vơi một sư việc co ve xâu, cũng co
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247