Page 223 - MuDoso74
P. 223
Mũ Đỏ 75 Đời pháo thủ 221
cộng quân. Sau nhiêu loạt mưa pháo, đồng ập xuống trên đầu, vơi đủ loại
mức tàn phá, tư trên không xuống đến dươi mặt đât. Kiêm tuyến, thương
vụ báo, mày tư trận vì trúng phai đạn pháo.
- Tiên sư mày, Việt, sao ngươi ra đi lại không phai là tao, mà lại là mày?
bơi vì mày con rât nhiêu trách nhiệm phai lo, mày ra đi dễ dàng đến thế
sao?

Suốt bao nhiêu trận chiến, tư những “đinh gio hú” cao ngât trơi nơi cao
nguyên đât đỏ Kontum, Plei-me, Ban Mê thuật, xuống thung lũng, miên
giáp cát trăng Nha Trang, hay những nơi vách núi hiêm trơ gần biên giơi
Thái, Lào. Mày và tao đêu cùng nhau qua khỏi, dù đám bạn be thân thương
đồng lứa trong đơn vị đa năm xuống rât nhiêu, kê ca những ông thầy đich
thân coi anh em thuộc hạ con hơn ca tình huynh đệ ruột thịt.
- Tại sao mày lại ra đi chi vọn ven một vài loạt đợt mưa pháo của cộng
quân.
- Việt, tiên sư mày bỏ tao lại, mày ác thật.

Lúc đưa xác mày vê vơi gia đình vợ con. Lũ nhỏ chạy ra ôm chân tao
mưng rỡ, chúng cũng tương như mọi lần bố của chúng và ngươi bạn thân
của bố đi hành quân vê, nhìn những ngươi linh bận quân phục như bố,
khiêng chiếc quan tài, đứa con gái lơn nhât của mày hỏi tao:
- Chú Nam, mây ông linh như chú, họ khiêng cái hom gì mà to thế ? Vơ
mày tư trong nhà vụt chạy ra, nhìn quan tài, chưa noi được câu nào đa nga
quị trên sân gạch trươc nhà,,,,, rồi vợ mày đứng lên thây tao.
- Anh Nam, Việt đâu?,,,nhưng rồi lại im bặt. Vơi tât ca mọi cố găng kìm
ham cơn uât hận đau xot đến tận cùng, vợ mày vưa năm áo, vưa đâm ngưc
tao noi trong cơn đứt đoạn:
- Anh đa hứa vơi tôi, trươc môi lần đi hành quân,,,,, anh chăng bao vơi tôi
răng,,,, ca hai đêu trơ vê cơ mà. Sao giơ này,,,, anh co thê nhân tâm đê Việt
trơ vê năm yên nghi trong cái hom gô xa lạ này.
- Việt, mày thây đo, tại sao ngươi ra đi không phai là tao, vì như vậy, it ra
tao không phai nghe được những than trách đầy thân thương đến tận cùng
đáy tâm hồn của vợ mày dành cho tao.
- Chi Việt, không biết giơ này chị ơ đâu, nếu co đọc những dong chữ này,
cho tôi xin được một lần nữa, quì trươc chị và mây cháu, xin tha thứ cho
một thăng bạn đa không giữ trọn lơi hứa.

Đầu ngục xuống chiếc bàn, trên tay cầm điếu thuốc đa tăt nghịm tư lâu.
Sư im lặng keo dài cũng khá lâu. Mọi cư chi của ga đêu được ga quần jean
xanh âm thầm theo dõi, ga đứng dậy, tiến thật chậm đến sát bên, đưa hai
ngon tay rút mẩu thuốc tàn ra khỏi tư tay ga.
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228