Page 69 - mudoso72
P. 69
Muõ Ñoû 72 69
. Với bản chất tráo trở , tàn bạo , đảng CSVN đã chủ trương bần cùng hóa
miền Nam , tước đọat mọi tài sản và đồng thời cầm tù những cựu sĩ quan
và viên chức phục vụ trong chính quyền miền Nam vào những trại cải tạo
mọc lên như nấm ở khắp miền thượng du miền Bắc ,trong dãy Trường Sơn
,trong những mật khu xưa kia của CS . Để trả thù ,cũng như để tước đoạt
tài sản , CS đã dối gạt người dân để đưa họ đi đến những vùng kinh tế mới
, chính họ cũng đã dối gạt để đưa em và mẹ đi định cư ở vùng kinh tế mới
ở Mộc Hóa , dọc theo biên giới Việt Miên .Từ một người làm công việc
của người cầm bút , trong một sớm , một chiều em đã phải sống lam lũ ở
một nơi hoang vu , chưa có người khai phá . đây là một cái giá phải trả
của những người dân ở miền Nam sau cái ngày gọi là … “ giải phóng “…
và đây cũng là thời gian khởi đầu cho những nàng Tô Thị của Việt Nam
và những nàng Mạnh Khương muôn dặm tìm chồng trong thời đại mới .
Với bản chất gian manh, tàn bạo, hận thù giai cấp, người cộng sản đã dìm
người lính Việt Nam Cộng Hòa và gia đình họ xuống tận cùng của sự đầy
ải, họ đã trở thành công dân hạng hai va bị lưu đầy trên chính đất nước của
mình, chồng, con, cha, anh của họ bị giam giữ trong những trại tù cải tạo
là những trại lao động khổ sai mọc lên khắp miền thượng du Bắc Việt, và
họ; người vợ, con, gia đình bị đầy đi những vùng kinh tế mới ở dọc theo
biên giới Việt Miên … và cũng kể từ đó ở miền Bắc xa xôi, ở trong rừng
sâu, núi thẳm đã có thấp thoáng bóng hình của những người vợ thủy chung
đi tìm chồng, để tìm lại bóng hình của người mà mình yêu thương, nhưng
cũng có những trường hợp họ chỉ nhìn thấy một nấm đất nằm chơ vơ trên
sườn đồi, còn đau thương nào bằng. Chiến tranh bùng nổ suốt dọc biên
giới Việt Nam-Trung cộng, chính quyền cộng sản Việt Nam đã chuyển
toàn bộ tù chính trị về miền trung du Bắc Việt và vùng Thanh-Nghệ-Tĩnh,
anh và một số bạn đồng ngũ bị chuyển giao cho công an ở trại Nam Hà C.
Rồi lần đầu mình gặp lại nhau vào mùa đông năm 1979, sau bốn năm xa
cách, đã từ lâu anh cứ ngỡ rằng như trường hợp của bố và mẹ, một lần xa
cách là cách biệt đến nghìn thu … Vậy mà vào mùa đông năm 1979, trời
mùa đông thật lạnh, gió bấc từng cơn thổi hơi lạnh thấu xương qua song
sắt, em đã đến thăm anh. anh cứ nghĩ như trong giấc mơ khi được thông
báo là có người đến thăm, anh cứ băn khoăn không biết ai đến thăm mình ở
nơi xa xôi như thế này, tuy rằng lâu lâu cũng nhận được thư của em, nhưng
thường là sau bẩy hay tám tháng, nội dung thì vẫn theo một công thức, cái
thư chỉ có một tác dụng duy nhất là báo cho nhau biết rằng người thân của
mình vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại … thế thôi! Thật là chua sót khi nhìn
thấy em đứng dựa ở cửa của một căn nhà tranh dùng làm nơi tiếp những
người đến thăm tù. Nhìn thấy em xanh xao, đôi môi tím tái vì lạnh mà thấy
sót xa, hai đứa ngồi đối diện, cách nhau cái mặt bàn dưới sự giám sát của
một khuôn mặt lạnh lùng … “ nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại …” hai
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74