Page 68 - mudoso72
P. 68
68 Muõ Ñoû 72
sao họ có thể cõng trên vai một trọng lượng gần tương đương với họ, với
bẩy ngày lương thực, rồi đạn, mìn, ống phóng hỏa tiễn, lựu đạn. họ không
dám ngồi khi dừng quân ,mà họ chỉ đứng dựa vào một gốc cây nào đó vì sợ
không đứng dậy nổi khi được lệnh tiếp tục di chuyển. Vậy mà họ vẫn lặn
lội từ ngọn đồi này qua ngọn đồi khác, hoặc trong những khu rừng nhiệt
đới dưới cái nắng nung người ,lại còn phải đối mặt với sự hiểm nguy và
cái chết gần kề hầu như mỗi ngày. Đời lính gian khổ như vậy đấy, nhưng
thật ra trong cuộc chiến vừa qua chịu đựng nhiều nhất chính là người phụ
nữ Việt Nam, đúng ra là vợ của những người mặc áo lính, hằng đêm nằm
ôm con, sống thoi thóp theo ánh sáng hỏa châu lập lòe, tâm can bồi hồi
theo tiếng đại bác đêm đêm vọng về, cuộc sống kham khổ với đồng lương
khiêm tốn của người chồng. Vớí đồng lương này, đối với những chàng độc
thân thì họ có thể vi vút được nửa tháng hay mười ngày, nhưng với vợ của
những người lính … nhiều khi anh tự hỏi làm sao họ có thể sống được với
số tiền ít ỏi đó ? vậy mà họ vẫn sống, vẫn còn có nhau, quả thật đây là một
sự hy sinh vô bờ. Em đến với anh thật bất ngờ, dường như đã hẹn với nhau
tự kiếp nào, anh bồi hồi, run rẩy đón nhận tình em trong hạnh phúc và lo sợ
vì không hiểu rằng mình sẽ đem lại tai họa hay hạnh phúc cho người mình
yêu, vì trong đời quân ngũ anh đã mục kích biết bao cảnh xé lòng và nhất
là anh đang phục vụ trong một đơn vị tổng trừ bị, anh phải đi đến những
nơi mà người ta không thể và không muốn đến, đùa cợt với cái chết hằng
ngày. Kể từ khi mới quen biết cho đến khi tình yêu đã đến với chúng mình
anh đã nhiều lần đề cập tới những điều không may xẩy đến cho người
chiến binh, nhưng em vẫn không để tâm đến những điều đó để tiếp tục đến
với anh. Anh làm sao quên được dưới ánh sáng lờ mờ của hành lang bệnh
viện Đỗ Vinh những giòng nước mắt lăn dài trên gò má khi em cúi xuống
nhìn anh đang nằm trên băng ca, lần dó anh bị lũng phổi ở căn cứ 30 Hạ
Lào ; cũng may chưa đến nỗi làm “ dang dở đời em “ … hình ảnh đó đã
khắc sâu vào tâm khảm và cũng kể từ đó anh đã nguyện sẽ ở bên em mãi
mãi cho đến cuối đời .
Trong chiến tranh Việt Nam,vào giai đoạn cuối,em, anh và những người
đồng trang lứa tâm hồn vẫn còn trong sángvà có lý tưởng phục vụ . Nhưng
rất tiếc , sự phản bội của đồng minh,của nội thù thuộc thành phần thứ ba
cộng thêm với sự thờ ơ của người dân miền Nam ,họ đã không biết quý
và gìn giữ những gì tốt đẹp mà họ đang có – quân độiđã bị trói tay và cuối
cùng ngày thảm họa của miền Nam Việt Nam cũng đến .
Ngày 30-4-1975 , ngày oan nghiệt của dân tộc Việt ,nhưng cũng là ngày
mà chế độ Cộng Sản Việt Nam đã đánh rơi cái mặt nạ của người yêu nước
để lộ rõ chân tướng là một đảng cướp và buôn dân bán nước , đây cũng
là ngày miền Nam bị tách ra khỏi với thế giới bên ngoài , một tấm màn
đen của chết chóc và khủng bố đã phủ hoàn toàn lên khắp miền đất nước
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73