Page 259 - mudoso72
P. 259
Muõ Ñoû 72 259
người đến tận bùn đen.

Đầu tiên là «chiến dịch đổi tiền», họ phát cho mổi gia đình một số tiền
bằng nhau, như vậy mổi gia đình đều nghèo như nhau, không ai có thể
giúp ai được. Họ tuyên bố vàng, bạc, quý kim, đá quý là thuộc tài sản của
Nhà Nước, ai mua, bán, cất giữ thì bị tịch thu.


Kế đến là «chính sách hộ khẩu», tức là mổi gia đình phải kê khai số người
trong gia đình để được mua lương thực (tức là gồm khoai, sắn và gạo mốc)
theo tiêu chuẩn, nghĩa là mổi người (mà họ gọi là «nhân khẩu») được 13
kg lương thực mổi tháng.

Bao vây như vậy vẫn chưa đủ chặt, Việt cộng sau đó còn ban hành lệnh
cấm người dân mang gạo và các loại hoa màu khác từ vùng này sang vùng
khác, bất kể là buôn bán hay chỉ là để cho bà con, con cháu. Thành thử
các vùng thôn quê miền Nam (vốn dư thừa lúa gạo) mà lúc bấy giờ cũng
không thể đem cho bà con, con cháu ở thành phố; nhiều bà nội, ngoại phải
giấu gạo trong lon sữa guigoz để đem lên thành phố nuôi con cháu bị bệnh
hoạn, đau ốm…

Như vậy là họ đã hình thành một cái chuồng gia-súc-người khổng lồ, con
vật-người nào ngoan ngoãn thì được cho ăn đủ để sống, con nào đi ra khỏi
cái chuồng đó thì chỉ có chết đói. Chính sách này còn cao thâm ở chổ mà
miền Nam ngày trước không có là không thể có cái việc «các má, các chị
nuôi giấu cán bộ giải phóng trong nhà» như Việt cộng đã đĩ miệng, phỉnh
phờ người dân trước đây.
Ba tôi rồi cũng đi tù «cãi tạo» như bao nhiêu sĩ quan, công chức miền Nam
khác, Mẹ tôi ở lại một mình phải nuôi bầy con nhỏ. Bây giờ mổi khi hồi
tưởng lại đoạn đời đã qua, tôi vẫn tự hỏi, nếu mình là mẹ mình hồi đó, liệu
mình có thể bươn trãi một mình để vừa nuôi chồng trong tù vừa nuôi một
đàn con dại như vậy không? Trong lòng tôi vẫn luôn có một bông hồng
cảm phục dành cho Mẹ tôi và những phụ nữ như Mẹ tôi đã đi qua đoạn đời
khắc nghiệt xưa đó.

Từ một công chức cạo giấy Mẹ tôi trở thành “bà bán chợ trời” (bán các đồ
dùng trong nhà để mua gạo ăn), rồi sau khi kiếm được chút vốn đã “tiến
lên” thành một «bà bán vé số, thuốc lá lẻ» đầu đường. Thời đó, cái thời chi
mà khốn khổ! Mẹ tôi buôn bán được vài bữa thì phải tạm nghỉ vì hễ khi có
«chiến dịch làm sạch lòng, lề đường», công an đuổi bắt những người buôn
bán vặt như Mẹ tôi, thì phải đợi qua “chiến dịch” rồi mới ra buôn bán lại
được. Có khi Mẹ tôi đẩy xe vô nhà sớm hơn thường lệ, nằm thở dài, hỏi ra
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263   264