Page 23 - mudoso72
P. 23
Muõ Ñoû 72 23
chẳng theo bài bản trông lúng túng tức cười. Nhưng vui hơn là lúc coi các
tân binh nhẩy từ trên phi cơ xuống. Chiếc máy bay, đúng hơn chỉ là thân
chiếc máy bay được kê trên bệ cao, sẵn sàng nuốt vào cả chục người. Dưới
máy bay cũng là một hố cát. Mọi người tiến ra cửa máy bay nhẩy xuống.
Có những anh nhát gan cứ đứng ỳ ra ở cửa không dám nhẩy. Chiếc roi trên
tay ông Trung Sĩ lại có việc làm. Tuổi trẻ ngây ngô và ác độc của chúng tôi
chẳng bao giờ bỏ qua mà không cười lăn lộn với nhau khi nhìn thấy những
anh chàng nhát gan nhịp nhịp nơi khung cửa máy bay mà chân không dám
nhẩy ra khỏi cửa. Những tiếng cười...bất nhân của chúng tôi vang vang từ
ngày nọ tới ngày kia mà không chán.
Nhẩy dù, tôi quen từ khuya.
Bà cô tôi đi may trong trại nhẩy dù ở Hà Nội. Chiều chiều, anh em chúng
tôi thường đón bà đi làm về trong tư thế tranh dành rất dữ dội. Bà thường
mang về cho chúng tôi những mẩu vải dù đủ màu. Những miếng vải mỏng,
trơn mềm, màu sắc rất nổi. Chúng tôi dùng những sợi giây dù nhỏ, kéo từ
trong ruọt những sợi giây lớn, cột vào bốn góc miếng vải vuông, đầu giây
kia túm vào một cục chì hay lõi cuộn chỉ, làm thành những cánh dù tí hon.
Chúng tôi thi nhau cuộn chiếc dù nhỏ, tung lên trời cho dù mở ra, bay là là
xuống. Có những lúc cột chặt quá, dù không mở ra được, tức giận, mặt đỏ
tía tai trước những câu chế nhạo không lấy gì làm êm tai.
Nhẩy dù, tôi quen từ khuya. Đầu năm 1970, tôi bước chân vào Trung Tâm
Huấn Luyện Quang Trung để thụ huấn 9 tuần quân sự. Chiếc GMC vừa đổ
những chàng trai còn chưa hết ngơ ngẩn khi giã biệt cuộc đời dân chính
xuống cổng trại, chúng tôi đụng ngay vào một đoàn quân đang chạy di
hành với ba lô trên vai. Người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại. Không hiểu
họ đã chạy bao nhiêu vòng sân trại rồi. Những bước chân nặng chình chịch
như không còn lết nổi vẫn cố nuốt từng phân chiều dài của đoạn đường còn
lại. Những khuôn mặt đỏ ké đẫm ướt mồ hôi có những chiếc miệng uể oải
hô theo từng bước chân nặng nhọc. Nhẩy dù cố gắng! Nhẩy dù cố gắng!
Nhẩy dù cố gắng!
Nhẩy dù, tôi thân thuộc khi bạn tôi, Bùi Quyền, gia nhập binh chủng này
sau khi tốt nghiệp thủ khoa Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt. Hồi đó, chúng
tôi còn đang học lớp Đệ Nhị C trường Chu Văn An thì Bùi Quyền và một
vài anh bạn khác rời lớp học tình nguyện gia nhập quân đội. Từ đó, chúng
tôi ít khi gặp nhau. Khi Bùi Quyền chinh chiến khắp các vùng đất nước
chúng tôi chẳng có thời giờ nhìn thấy mặt nhau. Nhưng hình Bùi Quyền
trên báo thì tôi có thấy nhiều lần. Anh đã trở thành một cấp chỉ huy tài giỏi
của một binh chủng khét tiếng. Một “thiên thần mũ đỏ” được nhiều người
biết đến.
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
chẳng theo bài bản trông lúng túng tức cười. Nhưng vui hơn là lúc coi các
tân binh nhẩy từ trên phi cơ xuống. Chiếc máy bay, đúng hơn chỉ là thân
chiếc máy bay được kê trên bệ cao, sẵn sàng nuốt vào cả chục người. Dưới
máy bay cũng là một hố cát. Mọi người tiến ra cửa máy bay nhẩy xuống.
Có những anh nhát gan cứ đứng ỳ ra ở cửa không dám nhẩy. Chiếc roi trên
tay ông Trung Sĩ lại có việc làm. Tuổi trẻ ngây ngô và ác độc của chúng tôi
chẳng bao giờ bỏ qua mà không cười lăn lộn với nhau khi nhìn thấy những
anh chàng nhát gan nhịp nhịp nơi khung cửa máy bay mà chân không dám
nhẩy ra khỏi cửa. Những tiếng cười...bất nhân của chúng tôi vang vang từ
ngày nọ tới ngày kia mà không chán.
Nhẩy dù, tôi quen từ khuya.
Bà cô tôi đi may trong trại nhẩy dù ở Hà Nội. Chiều chiều, anh em chúng
tôi thường đón bà đi làm về trong tư thế tranh dành rất dữ dội. Bà thường
mang về cho chúng tôi những mẩu vải dù đủ màu. Những miếng vải mỏng,
trơn mềm, màu sắc rất nổi. Chúng tôi dùng những sợi giây dù nhỏ, kéo từ
trong ruọt những sợi giây lớn, cột vào bốn góc miếng vải vuông, đầu giây
kia túm vào một cục chì hay lõi cuộn chỉ, làm thành những cánh dù tí hon.
Chúng tôi thi nhau cuộn chiếc dù nhỏ, tung lên trời cho dù mở ra, bay là là
xuống. Có những lúc cột chặt quá, dù không mở ra được, tức giận, mặt đỏ
tía tai trước những câu chế nhạo không lấy gì làm êm tai.
Nhẩy dù, tôi quen từ khuya. Đầu năm 1970, tôi bước chân vào Trung Tâm
Huấn Luyện Quang Trung để thụ huấn 9 tuần quân sự. Chiếc GMC vừa đổ
những chàng trai còn chưa hết ngơ ngẩn khi giã biệt cuộc đời dân chính
xuống cổng trại, chúng tôi đụng ngay vào một đoàn quân đang chạy di
hành với ba lô trên vai. Người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại. Không hiểu
họ đã chạy bao nhiêu vòng sân trại rồi. Những bước chân nặng chình chịch
như không còn lết nổi vẫn cố nuốt từng phân chiều dài của đoạn đường còn
lại. Những khuôn mặt đỏ ké đẫm ướt mồ hôi có những chiếc miệng uể oải
hô theo từng bước chân nặng nhọc. Nhẩy dù cố gắng! Nhẩy dù cố gắng!
Nhẩy dù cố gắng!
Nhẩy dù, tôi thân thuộc khi bạn tôi, Bùi Quyền, gia nhập binh chủng này
sau khi tốt nghiệp thủ khoa Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt. Hồi đó, chúng
tôi còn đang học lớp Đệ Nhị C trường Chu Văn An thì Bùi Quyền và một
vài anh bạn khác rời lớp học tình nguyện gia nhập quân đội. Từ đó, chúng
tôi ít khi gặp nhau. Khi Bùi Quyền chinh chiến khắp các vùng đất nước
chúng tôi chẳng có thời giờ nhìn thấy mặt nhau. Nhưng hình Bùi Quyền
trên báo thì tôi có thấy nhiều lần. Anh đã trở thành một cấp chỉ huy tài giỏi
của một binh chủng khét tiếng. Một “thiên thần mũ đỏ” được nhiều người
biết đến.
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi