Page 18 - mudoso72
P. 18
18 Muõ Ñoû 72
sự ban phát của chúng. Chúng thi hành chính sách kỳ thị và phân biệt đối
xử lên người dân MN, nhất là với những gia đình có dính líu đến chế độ
VNCH. Mẹ tôi đã không thể xin được một công việc hãng xưởng, vì bị
liệt kê có chồng là sĩ quan cao cấp của QLVNCH. Mẹ đã làm nhiều công
việc buôn bán như xe trái cây, xe thuốc lá, bán bánh kẹo, khoai, bán củi
bó… vv và vv. Mẹ phải làm nhiều việc ngõ hầu kiếm đủ tiền lo ăn mặc và
những nhu cầu học đường cho anh em chúng tôi. Có những lúc mẹ đi sớm
về khua, anh em chúng tôi côi cút trong sự thiếu vắng cả cha lẫn mẹ. Có
những lúc buôn bán ế ẩm, mẹ phải bán đi những vật dụng có giá trị trong
nhà và ngay cả những nữ trang của mẹ để có tiền trang trải gia đình. Mẹ
tần tiện từng ngày để đủ tiền mua quà gởi cho ba tôi, nơi ngục tù CS. Tuổi
ấu thơ, anh em tôi quá quen thuộc với những món quà, mẹ gởi cho ba, như:
mắm ruốc, muối đậu, thịt chà bông, đường, và khô.
Vào một ngày của năm 1979, mẹ cho tôi biết là mẹ và tôi sẽ đi thăm ba tôi
ở trại tù ngoài Bắc. Với tôi, đó là một tin vui không sau tả nổi. Mẹ phải làm
nhiều hơn và phải bán đi chiếc Honda Dam hầu có đủ tiền mua vé xe lửa,
mua thực phẩm để đóng quà, và làm lộ phí dọc đường. Hành trình đi thăm
tù thật là gian nan, với nhiều bất trắc và nguy hiểm. Sau 3 ngày 3 đêm ngồi
trên xe lửa, gần một ngày đứng trên xe đò, và gần một buổi đi bộ, mẹ với
những gói quà trĩu nặng đôi tay dẫn tôi tới căn nhà trọ thăm tù, nằm chơi
vơi giữa vùng đất hoang vắng với những ngọn núi cao bao quanh. Ba tôi bị
nhốt tại trại tù K3, Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh. Qua chuyến thăm ba này, rất nhiều
hình ảnh, nhiều kỷ niệm và nhiều nhận thức đã ghi lại trong tôi, một đứa
bé 9 tuổi, về nỗi nhục nhằn của người tù khổ sai, về sự vất vả của vợ con
thăm tù, về sự nghèo nàn lạc hậu và bần cùng của người dân miền Bắc, và
về sự dối trá và dốt nát của chế độ CS. Những nhận xét ấy đã mãi theo tôi,
đã làm động lực thúc đẩy tôi tìm hiểu về thể chế Quốc Gia và Cộng Sản
và giúp tôi tự vươn lên sau này.Ba mẹ dự lễ tôi (đứng thứ hai từ trái) nhận
học bổng Từ Thống Đốc Gary Locke (đứng thứ ba từ trái), tại thủ phủ tiểu
bang Washington
Sau khi thăm ba về, mẹ tôi lại tiếp tục buôn bán và làm nhiều hơn mới có
thể sống được trong xã hội mà CS chỉ biết lo cho riêng chúng ăn no, mặc
ấm, bằng cách cướp bóc và đàn áp người dân, mặc kệ cho sự nghèo khó và
lam lũ của người dân. Người dân thì bị thiếu ăn nhất là bị chúng bắt ăn độn
khoai và bo bo. Một năm, trừ ba ngày Tết, mẹ làm đủ 362 ngày. Làm việc
quá cơ cực, ngày một mẹ càng gầy hơn. Đến một hôm mẹ tôi ngã bệnh vì
lao phổi, do lao lực mà ra. Dù bệnh, mẹ không nghỉ, vẫn phải tiếp tục buôn
bán hàng ngày. Không biết còn có bao gia đình khác vì quá nghèo khổ,
khiến con cái phải bỏ học đi làm hoặc phụ giúp buôn bán để sinh nhai?
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
sự ban phát của chúng. Chúng thi hành chính sách kỳ thị và phân biệt đối
xử lên người dân MN, nhất là với những gia đình có dính líu đến chế độ
VNCH. Mẹ tôi đã không thể xin được một công việc hãng xưởng, vì bị
liệt kê có chồng là sĩ quan cao cấp của QLVNCH. Mẹ đã làm nhiều công
việc buôn bán như xe trái cây, xe thuốc lá, bán bánh kẹo, khoai, bán củi
bó… vv và vv. Mẹ phải làm nhiều việc ngõ hầu kiếm đủ tiền lo ăn mặc và
những nhu cầu học đường cho anh em chúng tôi. Có những lúc mẹ đi sớm
về khua, anh em chúng tôi côi cút trong sự thiếu vắng cả cha lẫn mẹ. Có
những lúc buôn bán ế ẩm, mẹ phải bán đi những vật dụng có giá trị trong
nhà và ngay cả những nữ trang của mẹ để có tiền trang trải gia đình. Mẹ
tần tiện từng ngày để đủ tiền mua quà gởi cho ba tôi, nơi ngục tù CS. Tuổi
ấu thơ, anh em tôi quá quen thuộc với những món quà, mẹ gởi cho ba, như:
mắm ruốc, muối đậu, thịt chà bông, đường, và khô.
Vào một ngày của năm 1979, mẹ cho tôi biết là mẹ và tôi sẽ đi thăm ba tôi
ở trại tù ngoài Bắc. Với tôi, đó là một tin vui không sau tả nổi. Mẹ phải làm
nhiều hơn và phải bán đi chiếc Honda Dam hầu có đủ tiền mua vé xe lửa,
mua thực phẩm để đóng quà, và làm lộ phí dọc đường. Hành trình đi thăm
tù thật là gian nan, với nhiều bất trắc và nguy hiểm. Sau 3 ngày 3 đêm ngồi
trên xe lửa, gần một ngày đứng trên xe đò, và gần một buổi đi bộ, mẹ với
những gói quà trĩu nặng đôi tay dẫn tôi tới căn nhà trọ thăm tù, nằm chơi
vơi giữa vùng đất hoang vắng với những ngọn núi cao bao quanh. Ba tôi bị
nhốt tại trại tù K3, Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh. Qua chuyến thăm ba này, rất nhiều
hình ảnh, nhiều kỷ niệm và nhiều nhận thức đã ghi lại trong tôi, một đứa
bé 9 tuổi, về nỗi nhục nhằn của người tù khổ sai, về sự vất vả của vợ con
thăm tù, về sự nghèo nàn lạc hậu và bần cùng của người dân miền Bắc, và
về sự dối trá và dốt nát của chế độ CS. Những nhận xét ấy đã mãi theo tôi,
đã làm động lực thúc đẩy tôi tìm hiểu về thể chế Quốc Gia và Cộng Sản
và giúp tôi tự vươn lên sau này.Ba mẹ dự lễ tôi (đứng thứ hai từ trái) nhận
học bổng Từ Thống Đốc Gary Locke (đứng thứ ba từ trái), tại thủ phủ tiểu
bang Washington
Sau khi thăm ba về, mẹ tôi lại tiếp tục buôn bán và làm nhiều hơn mới có
thể sống được trong xã hội mà CS chỉ biết lo cho riêng chúng ăn no, mặc
ấm, bằng cách cướp bóc và đàn áp người dân, mặc kệ cho sự nghèo khó và
lam lũ của người dân. Người dân thì bị thiếu ăn nhất là bị chúng bắt ăn độn
khoai và bo bo. Một năm, trừ ba ngày Tết, mẹ làm đủ 362 ngày. Làm việc
quá cơ cực, ngày một mẹ càng gầy hơn. Đến một hôm mẹ tôi ngã bệnh vì
lao phổi, do lao lực mà ra. Dù bệnh, mẹ không nghỉ, vẫn phải tiếp tục buôn
bán hàng ngày. Không biết còn có bao gia đình khác vì quá nghèo khổ,
khiến con cái phải bỏ học đi làm hoặc phụ giúp buôn bán để sinh nhai?
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi