Page 25 - mudoso72
P. 25
Muõ Ñoû 72 25
Ngày đó, tôi hiểu tâm trạng của anh. Anh là một người lính mũ đỏ cầm
bút. Cái đau trong mất mát của anh là cái đau của nghĩ ngợi lao lung. Năm
1993, gặp lại Nguyên Vũ ở Houston, anh tặng tôi cuốn Xuân Buồn Thảm
anh vừa tái bản, đọc xong, mặc dù chuyện xảy ra nơi quán Cái Chùa đã
trên hai chục năm, tôi lại càng thông cảm với anh hơn. Chuyện chiến
trường chính là chuyện địa ngục! “Trận địa pháo địch tái hoạt động mãnh
liệt đêm 23 rạng 24 tháng 2. Trọn ngày hôm sau, hàng ngàn pháo địch nã
vào căn cứ 30 và 31. Tám giờ sáng ngày 25, địch khởi sự tấn công. Khoảng
hai giờ trưa, Đại Úy Đương, Pháo đội trưởng B-3 Dù, báo cáo tăng địch
xuất hiện dưới chân đồi và đích thân bắn trực xạ nát hai chiếc. Trong khi
đó, Tiểu Đoàn 3 Dù anh dũng giữ từng thước đất, từng giao thông hào.
Nhưng thịt xương không đủ ngăn chặn xích tăng. Sáu giờ chiều, khi cơn
mưa lớn đột ngột phủ dầy cảnh vật Khe Sanh, căn cứ 31 mất liên lạc. Mắt
những sĩ quan tham mưu Dù đỏ hoe. Ai nấy như thu nhỏ lại, dính cứng trên
mặt ghế. Căn hầm chỉ huy chợt rộng thênh thang, im vắng như huyệt địa.
Không có một phép lạ nào cho những người lính Dù tội nghiệp đó. Phép lạ
họa chăng chỉ đến với đám người may mắn thoát khỏi căn cứ, để một tuần
lễ sau thất thểu lả mệt tìm về căn cứ A Lưới, ứa nước mắt mừng tủi trước
khi gục lả trong vòng tay chào đón của các chiến hữu.”

Sau 1975, địa ngục một lần nữa đến với những mũ đỏ trong những cái gọi
là Trại Học Tập Cải Tạo mà thực chất là những trại khổ sai đẫm máu và tủi
nhục. Sau 14 năm ngục tù trong đó có cả những năm bị kiên giam, Mũ Đỏ
Phan Nhật Nam đã luận về những ngày tù không tội trong cuộc nói chuyện
với nhà văn Hoàng Khởi Phong trong cuốn Cây Tùng Trước Bão: “Phần
tao, bề gì cũng là một sĩ quan Nhẩy Dù, nếu họ muốn tao chết như một Con
Vật thì cách hay nhất là tao sẽ chết như một Con Người. Để có thể sống
như một con người, như một cây sậy biết suy nghĩ đó, con người nhà văn
của tao trồi lên. Không có giấy và bút, mà văn chương đặc biêt là truyện
dài, trong hoàn cảnh đó nhiều lắm tao chỉ có thể dàn dựng ra cốt truyện
mà thôi. Đâu có thể nhớ nhẩm được. Mày nhắc đến nhà văn lớn của nước
Nga là Alexandre Solzhenitsyn, mày nhắc đến cuốn Một Ngày Trong Đời
Ivan Denisovitch và cách hình thành tác phẩm đó. Đây là một cuốn sách
được viết trong thời gian nhà văn lớn của nước Nga, của nhân loại đi ở tù.
Tao cũng biết quyển sách đó không phải viết nhẩm, mà là viết truyền khẩu.
Có nghĩa là ông ta không bị kiên giam như tao, ông ta được sống chung
với các bạn tù. Nếu mày bị biệt giam mày sẽ hiểu được giam chung với
đồng loại là một hạnh phúc. Thật đúng là một hạnh phúc khi mày còn thấy
những người bạn ốm đói, rách rưới, thều thào như những bóng ma ngay cả
trong thanh thiên bạch nhật.”


Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30