Page 24 - mudoso72
P. 24
24 Muõ Ñoû 72
Thiên thần mũ đỏ? Những con người phong sương, đi đứng dềnh dàng này
coi bộ khó mang hình ảnh thiên thần quá! Thiên thần trong trí tưởng của
mọi người thường là những hình ảnh dịu hiền, thanh tịnh, trắng trẻo, có
đôi cánh nhẹ nhàng bay lơ lửng trên trời. Mũ đỏ cũng có cánh. Chiếc cánh
gắn trên mũ, trên tay áo. Những chiếc cánh không ở trên lưng có lẽ đã làm
lạc đường bay của các thiên thần khét mùi thuốc súng này. Thiên thần trinh
trắng bay lên, thiên thần mũ đỏ bay xuống! Làm thiên thần nhởn nhơ trên
bầu trời, tay chắp trước ngực, chân chẳng bao giờ đụng đất coi bộ khó vui.
Thiên thần mũ đỏ cứ tà tà bay xuống, mông rồi chân đụng đất, trần tục vậy
mà xem ra fun hơn. Chiếc nón sắt ngập tràn rượu đế, khói thuốc nhả mù
mịt, đồng đội vỗ vai nhau nghiêng ngả, tiếng chửi thề, tiếng văng tục đệm
và những câu nói, phê biết mấy. Tiền lính tính liền, nhưng đời lính thì tính
sao được? Nay còn nghiêng ngả bên nhau, mai đụng trận biết có còn trở về
không? Tình lính là một thứ tình bất an nên luôn luôn đậm đà. Một đồng
đội nằm xuống, cả một đoàn quân ngỡ ngàng. Thương anh em nhưng cũng
thương mình. Mũi tên hòn đạn không có mắt nhưng những người lính lúc
nào cũng cho nhau những ánh mắt bạn bè. Nhất là lính của những binh
chủng cứ đâu có tiếng súng nổ là nhào tới.

Một ngày thứ bảy, Nguyên Vũ, mũ đỏ vắt ngang trên cầu vai áo trận, nhào
tới tòa soạn Thời Nay, mặt mũi lầm lì đỏ kệch, rủ Khánh Giang và tôi kiếm
chỗ ngồi nói chuyện chơi. Chúng tôi chạy xe tới quán Cái Chùa. Ba chai
33 vừa được khui ra trên bàn, chưa ai nhắp được một hớp nào, Nguyên Vũ
đưa cặp mắt đờ đẫn đảo quanh. Tròng mắt anh nháng lửa. Tay anh đặt trên
khẩu súng lục dắt trong bụng. Tôi nhìn theo. Một thanh niên ăn diện đúng
mốt, sơ mi trắng thẳng nếp, cà vạt tiệp màu với chiếc quần, bộ râu quai
nón cắt tỉa kỹ lưỡng, cặp kính đen đắt tiền trên mặt, đang trầm ngâm trước
ly cà phê. Nguyên Vũ dợm đứng dậy. Khánh Giang ấn anh xuống. Chuyện
gì vậy? Trông cái thằng kia chướng mắt quá, moi phải cho nó một viên!
Thôi đi cha nội, uống đi! Có lẽ Nguyên Vũ đã tắm rượu từ trước ở đâu rồi,
giọng nói anh đẫm men. Khánh Giang nheo mắt với tôi. Cho moi mượn
khẩu súng chút coi! Nguyên Vũ cười cười. Nhưng anh cũng đưa tôi khẩu
súng. Tôi đút con chó lửa vào túi. Nhìn tôi cười cười như nhìn một đứa bé,
Nguyên Vũ đứng dậy, tiến đến anh thanh niên đúng mốt ăn chơi Saigon.
Mặt anh chàng tái mét. Nhanh như một con sóc, Nguyên Vũ móc cặp kính
Rayban ra khỏi khuôn mặt phì nộn, bóp nát trong tay. Máu từ trong lòng
bàn tay Nguyên Vũ rỉ ra nhỏ xuống đất. Anh thanh niên hoảng hốt lủi
nhanh ra cửa. Trở lại bàn, Nguyên Vũ thản nhiên móc khăn ra thấm máu.
Mẹ nó chứ, ai đánh giặc cho nó ngồi làm cha thiên hạ ở đây! Đại đội moi
vừa đụng lớn, đi mất gần hai chục con cái! Mắt anh như có nước mắt.


Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29