Page 177 - DACSAN71
P. 177
177 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
-Tại tui? Sao lại tại tui ? ông mất nết “dzừa dzừa “đó .
- Thì ai bảo cô đẹp quá làm chi .
Đôi môi hơi mím lại , nhưng tôi nhận thấy có nét cười .
-Ông có nín không ! Đừng có lộn xộn , tôi lại gõ cho một cái
nữa bây giờ .
Ớn quá , tôi im lặng . Chưa bao giờ tôi lại thù ghét đàn bà , nhất là đàn bà
đẹp như lúc này . Cũng may là cái miểng lựu đạn chày đi ngang , nếu mà
nó đi thẳng thì số mệnh của tôi đã đúng với cái tên “cúng cơm “ của tôi rồi
. Sau khi xem kỹ phim chụp quang tuyến và hội chẩn , Ô. A phán :
-Thôi , khỏi mổ , mổ nguy hiểm lắm , để từ từ rồi nó lòi ra . Làm gì thì
cũng phải gượng nhẹ .
Làm gì là làm gì ? mãi về sau này tôi mới hiểu . mấy ông “ lang Tây “
nàycũng quái quỷ lắm.
Sau khi bình phục tôi lại tiếp tục theo đơn vị dẵm nát mật khu Dương
–minh-Châu , Cầu Khởi rồi nhảy trực thăng vận vào đồn điền cao su Mi-
Mốt để giải cứu cho kiều bào thoát khỏi cảnh tàn sát của Khmer đỏ và vào
Đam-Be để giải cứu tù binh Mỹ . Sau đó lại dưới sự chỉ huy của LĐ1ND
của tr/tá Lê-quang-Lưỡng tiến vào Kompongcham và Preytotung . Mùa
xuân năm 1971 sư-đoàn Nhảy Dù tham dự cuộc hành quân Lam-Sơn 719 ,
TĐ2nd được giao trách nhiệm thành lập căn cứ hỏa lực 30 . Hơn một tuần
lễ sau khi đổ quân , tôi lại bị thương ở ngọn đồi phía đông-đông nam của
căn cứ 30 . Hai ĐĐ21 và 23 dưới quyền chỉ huy của Th/t Lê-văn-Mạnh
tiểu đoàn phó bị một lực lượng đông đảo của địch quân bao vây và tấn
công . Sau một đêm kịch chiến , sáng sớm ngày hôm sau Đ/u Phương (
khóa 20 ĐL ) đđt ra lệnh cho tôi đưa tr/đội của tôi và của Th/u Chơn tiến
chiếm một ngọn đồi nhỏ ở phía đông của vị trí đóng quân để an ninh bãi
đáp cho việc tiếp tế và tải thương . Nhưng ngay khi vừa xuất phát thì địch
cũng khởi sự tấn công và tôi bị một quả B40 nổ trúng một tang cây ở trên
đầu và một mảnh đạn đã xuyên qua ngực . Hạ sĩ Hải , y tá đại đội bò đến
hỏi :
- Tr/u thấy sao?
Tôi mệt mỏi trả lời :
-Mệt lắm , lũng phổi rồi , khó thở quá , có lẽ máu chảy ngược vào
trong . Đâu - cậu lấy kim 20 đâm vào đây để rút máu thử coi .
Hải lấy ống chích và kim đâm vào cổ họng tôi , nhưng không có gì , chỉ
toàn không khí , ngay lúc đó địch lại pháo kích , nên Hải phải chạy về hầm
trú ẩn. Đạn súng cối 61,82 ly rơi như lá tre , nhưng thật may mắn , như có
phép lạ , không có một quả nào rơi trúng tôi ,ngồi dựa ngửa vào một thân
cây đổ , tôi phó mặc mạng mình cho trời. Trời đã về chiều , những làn ánh
sáng đủ màu xoay tròn như cuốn hút tôi chìm dần xuống . Thốt nhiên tôi
có cảm tưởng như có người đang kéo mình đi , thì ra Vở, người “đệ tử “ và

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182