Page 174 - DACSAN71
P. 174
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 174

nên những quả lựu đạn chệch mục tiêu lại lăn ngược lại phía chúng tôi
, cũng may không có ai bị gì . Gần 8 giờ tối chúng tôi mới chiếm được
mục tiêu phụ , một đỉnh chiến thuật . Trước khi xung phong , bên phải tôi
có bóng dáng to lớn của Đ/u Phạm-Kim-Bằng đđt đại đội 24 . Tiếng kèn
đồng vang lên , cả hai đại đội nhào lên mục tiêu , bên cạnh tôi đã có những
bóng dáng binh sĩ của tôi bị trúng đạn . Mặc , chúng tôi vẫn tiếp chạy nhào
lên bắn vào những bóng người di động trước mặt . Bỗng môt tia chớp lóe
lên trước mặt , Hùng , người âm thoại viên bật ngửa ra phía sau và cánh
tay phải của tôi hầu như bị liệt , máu chảy ướt đẫm tay áo trận . Trung đội
còn lại đúng 15 người còn lành lặn .
Về đến Đỗ-Vinh , cánh tay phải của tôi đã sưng to , đau nhức vô cùng .
Sau khi xem xét vết thương , bác sĩ Nhiếp bèn phán :
- Không sao đâu , chỉ như kiến cắn thôi , không phải thông nòng .
Khổ thân tôi , tôi nào biết danh từ chuyên môn của các ông ấy đâu . Thông
nòng là gì? Sau đó một ông khác , tôi không biết tên , khâu kín hai vết
thương trên cánh tay . Sau 7 ngày tái khám , cánh tay của tôi ngày càng
sưng to và đau nhức vô cùng , người em hậu phương nhỏ bé hằng ngày
đắp nước nóng lên cánh tay của tôi , nhưng nào có đỡ chút nào . tôi phải
ra Pharmacy mua thêm Nisidina để uống cho bớt nhức . Sau 10 ngày, chịu
hết nổi , tôi nói với chú tôi , ông này học cùng lớp với ông Nhiếp và là y sĩ
trưởng của Liên Đoàn 5 BĐQ .
- Chú à , có lẽ cháu phải xin nhập viện lại để xem sao ? nhức quá
chịu không nổi
- Để chú chở Sinh đi .
Hai chú cháu tôi trở vào bệnh viện Đỗ-Vinh trên chiếc xe Vespa “cà tàng”
. Sau một lúc hàn huyên , chú tôi bước trở ra và nói :
- Thôi Sinh ở lại , chú phải lên Biên-Hòa .
- , Vâng , chú đi .
Sau đó Ô.Nhiếp và Ô.Trần-Đông-A lôi tôi vào phòng mổ ,đè ra chích cho
mấy mũi thuốc tê rồi sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng lịch kịch , sồn sột của
tiếng cắt của con dao mổ.một lúc sau thì tôi nghe Ô. A reo lên :
-Đây rồi .
Vừa dứt tiếng thì một tia máu phun mạnh ra và tôi không biết gì nữa
. Tỉnh dậy , tôi thấy mờ mờ một khuôn mặt khả ái đang cúi xuống nhìn tôi ,
có lẽ cô này đang đi kiểm soát các bệnh nhân , mãi đến sau này tôi mới biết
tên cô ấy là Mai , một cô y tá của bênh viện Đỗ-Vinh . Sau đó là 29 ngày
tái khám . đối với Nhảy Dù thì đây là giấy phép thường niên do Việt Cộng
ký , nên nhờ đó mà tôi mới có dịp dzung dzăng , dzung dzẻ với em gái hậu
phương bé bỏng của tôi . Sau 29 ngày thì vết thương gần như bình phục ,
nhưng tôi bắt buộc phải tập vì mấy ngón tay duỗi ra không được , theo lệnh
của bác sĩ , hàng ngày tôi phải ngồi bóp mấy cái chai nhựa có đục lỗ .

Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179