Page 176 - DACSAN71
P. 176
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 176

tĩnh , nhưng đến ngày thứ ba thì đã có những dấu hiệu bất thường , những
cạm bẫy mà chúng tôi gài quanh vị trí lần lượt phát nổ , hầu như mỗi đêm
. Đến đêm thứ 5 thì địch bắt đầu tấn công sau khi pháo bằng súng cối 61
ly ,tôi báo cáo tình hình về cho tr/u đđt đồng thời xin yểm trợ và soi sáng
. Gần sáng thì địch rút lui , chúng tôi vẫn giữ được vị trí , nhưng trung đội
có 4 bị thương , trong đó kể cả tôi , bịị bốn miểng lựu đạn chày, có một
miểng nặng nhất ở gần bọng đái . Nằm trên băng ca về tới Đỗ-Vinh , trên
người tôi chỉ còn có cái áo trận và cái quần đùi . Hơi mệt , có lẽ vì bị mất
máu , nhưng tôi vẫn còn tỉnh; tuy nhiên tôi cũng hơi lo vì nghe những niên
trưởng nói rằng :” Bị thương vào bọng đái mà tỉnh như sáo là dễ “đi” lắm
. Đột nhiên có tiếng nói ồm ồm vang lên :
-Ơ! Sao lại là cái ông này , thôi khỏi cần lấy số quân , đưa ông ấy lên lầu
2 , cạnh phòng giải phẩu .
Nằm một mình trong căn phòng trống , chung quanh đều vắng lặng , trong
bụng đang đánh lô tô thì Ô. Nhiếp và cô y tá bước vào . Xem xong phiếu
lựa thương Ô. Nhiếp bảo cô y tá :
- Cạo râu cho ông th/u này , sau đó đưa vào phòng mổ .
Nói dứt lời ông ấy bỏ đi cùng với cô y tá . Một lát sau cô y tá trở lại và đưa
cho tôi cái bàn cạo râu đồng thời thỏ thẻ :
- Th/u cạo râu đi .
Ơ ! tại sao phải cạo râu? Nhưng nghĩ lại , có lẽ gần cả tháng nay đi hành
quân nên râu tóc bù xù coi gớm ghiếc quá nên cô y tá mới bảo cạo râu . Ờ
thì cạo ; tuy rằng hơi rát vì cạo khô , nhưng tôi cũng cố cạo hết , xong rồi
tôi thơ thới nằm chờ . Một lúc sautôi được đưa lên xe đẩy vào phòng giải
phẩu . Vừa cắt cái quần đùi ra làm hai mảnh , mấy ông thầy thuốc hét ầm
lên như “ tây say”:
-Tôi đã bảo cô “xuống tóc” cho ông ấy, tại sao không làm , để lùm xùm
như thế này thì làm sao mà giải phẩu ! “
Và tôi lại được đẩy ra . Cô y tá cằn nhằn :
-Tôi đã biểu ông cạo , mà sao ông không làm để tui bị la .
-Thì cô bảo sao thì tôi làm như vậy . Đây này cô thấy không , tôi đã cạo
sạch rồi .
-Hổng phải ,tui biểu ông cạo chỗ khác kìa .
-Chỗ nào thì cô có nói đâu , làm sao tôi biết .
Không nói gì thêm nữa, cô y tá lẳng lặng đè “ thằng em “ của tôi xuống
để cạo . Bị “ bàn tay tiên” đè đầu cưỡi cổ , dù rằng còn mệt mỏi vì bị mất
máu, nhưng vì tuổi còn trẻ và cũng vì bàn tay của cô y tá như có điện nên
“ thằng em “ của tôi vùng dậy đòi quyền sống . Sẵn có cái kéo trong tay ,
cô y tá bèn đập cho nó một cái như trời giáng , tôi thấy bẩy tám ông trời .
Đau quá tôi cự nự :
-Cô làm gì mà ác thế , tại cô chứ đâu có phải tại tôi .

Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181