Page 167 - DACSAN70
P. 167
Muõ Ñoû 70 167

giao thông hào sâu gần hai thước, theo hình chữ X để phòng ngừa. Chỉ
riêng đôi tay của người tiểu đoàn trưởng là không bị dính bụi đất, nhưng
khi vừa đào xong, ông ta theo chúng tôi xuống nơi mới ấy, đề phòng khi bị
pháo địch bắn trúng ngay hầm. Pháo địch vẫn tiếp tục hú vang, bay đến và
phát nổ gần quanh vùng, và chúng tôi lại tiếp tục đổ mồ hôi.
Rồi, sau chừng vài giờ, địch ngưng pháo. Mọi người trong căn hầm thở
dài nhẹ nhỏm khi nghĩ việc pháo kích đã chấm dứt, hy vọng hai khẩu pháo
địch đã bị không yểm tiêu diệt. Tôi thật sự vui mừng khi không phải nằm
trong căn hầm ngột ngạt khó thở đó, các người lính truyền tin bước ra
ngoài sửa chữa lại các cần an-ten.

Buổi tối đó, tôi ngủ trong giao thông
hào vì không một ai chịu nằm trong đó,
thật là dễ chịu vì tôi có thể nằm thẳng
người. Vào khoảng ba giờ sáng, hai quả
đạn pháo lại bay đến gần và phát nổ trên
con đường trước mặt, làm gạch đá bay
trúng vào vách hầm, tôi chỉ vừa kịp ngồi
thu người lại khi tất cả mọi người nhào
xuống. Chúng tôi cho rằng hai khẩu
pháo ngưng bắn vì chúng đã xài hết đạn,
nhưng giờ đây, được tiếp tế đạn, chúng
liền hoạt động trở lại. Hai trái pháo kế
tiếp bay đến cùng lúc, và chúng cũng
gây kinh hoàng. Trung Tá Hiếu làm ra vẻ như ông sẽ rời bỏ căn hầm,
nhưng vì trời tối, ông không rõ ông sẽ di chuyển đến nơi đâu, vậy là chúng
tôi tiếp tục cắn răng chịu đựng và các quả đạn pháo lại tiếp tục tìm kiếm
căn hầm tuy ngột ngạt nhưng có cái giao thông hào vững chắc đó.

Trong khoảng hơn một giờ, khoảng chừng mười cặp pháo tiếp tục bay vào
khu vực, nhiều quả rất gần, gây điếc tai, làm cho căn hầm đầy cát bụi và
khói. Chúng tôi ngồi gập người, bó gối lại và căn hầm thì tối om. Tim đập
mạnh trong cơn hoảng sợ, mũi và miệng đầy bụi đất, tôi dùng tay ôm đôi
chân, cố gắng tưởng tượng những điều hoan lạc để quên đi, nhưng chờ đợi
hai viên đại pháo kế tiếp, tiếng nổ và sự chấn động, tiếp theo là cát rơi từ
nóc hầm, tuôn xuống áo, phải cần hết cả sự chú tâm để quên đi nỗi lo. Cho
dầu có cứng rắn đến mấy cũng không thể nào quên đi thực tại, mọi người
càu nhàu và đổ mồ hôi vì nỗi lo sợ bị thương nặng hay mất mạng khi đạn
pháo bắn ngay vào căn hầm. Đầu óc tôi không nghĩ gì hết, chỉ trừ đạn pháo
binh địch, khi tôi chờ tai họa sẽ làm căn hầm sụp đổ. Có một lần, một trong
những người lính bắt đầu khóc và rên rỉ, làm cho viên trưởng ban 3 đập và
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172