Page 274 - DacSan69
P. 274
274 Muõ Ñoû 69
(Người lính làm thơ trên đỉnh núi - Nguyễn Phúc Sông Hương)

Đêm trăng đẹp quá; tiểu đoàn của anh đang “gác súng” vì đã “chìm trong
mênh mông một đêm rằm…” để nghe “hồn man mác tiếng thơ rung…”.
Nguyễn Phúc Sông Hương (một vị tiểu đoàn trưởng) cũng muốn cho địch
được thưởng thức đêm trăng êm đẹp đó; anh không nỡ gọi pháo… Thật là
hào hiệp!

Còn Trang Châu, một bác sĩ quân y của QLVNCH, sau khi chăm sóc vết
thương cho một địch quân, đã làm những câu thơ như sau:

“…Nó nằm chờ tử thần
Sững sờ bắt gặp tình thương
Đồng loại
Đôi mắt sát nhân vụt bỗng hiền từ
Nhen hai giòng lệ nhỏ
Trong cuộc chiến hôm nay
Tôi xin chiến đấu
Không hận thù
Xin những vết thương bình đẳng
Cho tôi đổi một trăm chiến thắng
Lấy một giọt nước mắt kẻ thù…”
(Giọt nước mắt kẻ thù - Trang Châu)


Tình người còn thể hiện qua hai câu thơ sau đây của Ý Yên:

“…Tôi chợt thấy thương thù và yêu bạn
Chúng ta đều bình đẳng trước thương đau…”
(Sau chiến trận – Ý Yên)


Bàng bạc trong những bài thơ này, là một nỗi “thống hận”, không phải đối
với địch quân, mà chỉ là đối với chiến tranh và vận rủi của đất nước.

“…Còn một ngày nhìn mặt nhau đó con
Nước cũng đã khô trong lòng giếng cạn
Chiến tranh kéo dài đã thật quá lâu
Mẹ ôm nỗi buồn không sao nói được…”
(Đêm Giáng Sinh ở Việt Nam - Hồ Minh Dũng)

Cùng một nỗi buồn này, Hoàng Lộc chỉ còn biết trách móc:


Xuân Giáp Ngọ 2014
   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278   279