Page 194 - DacSan69
P. 194
194 Muõ Ñoû 69
ba trắng, có thêu những bông hồng nhỏ màu đỏ… Rồi có người lay tôi dậy
và một khuôn mặt quen thuộc hiện dần ra. Thì ra là “cô bé” café bánh mì
đến thăm, với giọng nói lo lắng, “cô bé” hỏi thăm tôi có bị thương nặng
lắm không??? Nụ cười hồn nhiên lại nở trên khuôn mặt dễ thương của “cô
bé” khi thấy tôi tuy bị thương nhưng vẫn còn lành lặn, không quá nghiêm
trọng. Quả tình lúc đó tôi thật là cảm động vì tình cảm mà “cô bé” đã dành
cho tôi, một người lính xa nhà, bị thương, gia đình xa tít tận Miền Trung
(nên bạn bè thường chọc là con Bà Phước) và những thăm hỏi lúc này thật
vô cùng trân quý. Tôi cảm thấy bớt cô đơn trong đời lính xa quê nhưng tôi
chỉ nghĩ “cô bé” như một người em gái hậu phương, tình cảm thật là trong
sáng… Tôi nằm điều trị tại Bệnh Viện Đỗ Vinh khoảng hai tháng và hầu
như “cô bé” đến thăm rất là đều đặn. Sau đó, tôi được Bác Sĩ Sử chuyển
lên Tổng Y Viện Cộng Hòa điều trị tiếp vì vết thương của tôi không tiện
điều trị tại Bệnh Viện Đỗ Vinh.

Như vậy thêm một
món nợ tình nghĩa của
Trại Hoàng Hoa Thám…
Rồi thời cuộc biến
chuyển, Miền Nam thất
thủ, tôi cũng mất liên lạc
với trại Hoàng Hoa từ đó.
Nơi ấy đã đổi chủ. Người
em gái nhỏ cũng không
tin tức…
Theo thời cuộc, tôi cũng
vào chốn lao tù… Rồi
những tháng ngày lang
thang nơi Sàigòn tìm đường ra đi… Rồi may mắn cũng mỉm cười, tôi đến
được bến bờ tự do, gặp lại các bạn bè, đồng đội cũ cùng nhau sinh hoạt,
nhắc nhớ đến một thời lửa đạn, cố gắng đóng góp chút tình nghĩa cho các
bạn bè, đồng đội còn kém may mắn nơi quê nhà… Mỗi năm, cứ gần đến
ngày Đại Hội Nhảy Dù, chúng tôi thường điện thoại cho nhau như thăm
hỏi, đốc thúc và nhắc nhau nhớ về tham dự Đại Hội để có dịp gặp nhau, kể
chuyện ngày xưa, ngày nay…


Buổi sáng cuối tuần, chuông điện thoại reng và tôi biết đó là phone của
MĐ Bảo Huệ: :
- Alo, Thiện đây! Ôn có khỏe không? và Mệ có khỏe không?
Bảo Huệ trả lời:
- Ôn thì khỏe, còn Mệ đó là Mệ nào mới được chứ?
Xuân Giáp Ngọ 2014
   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199