Page 181 - DacSan69
P. 181
Muõ Ñoû 181

hãy cất nó lai,má phải quên đi đễ còn bước tới .......” Thoa ngồi
chết lặng trên chiếc ghế, tai nàng dường như ù đi âm thanh hai
chữ “ go on “ của nó, nghe lùng bùng trong tai nàng, Thoa nhìn sững con
...Thằng Tâm đây, hay là một ngươì Mỹ nào đó, đang đứng bên cạnh ôm
vai nàng ...thì ra con nàng đã thật sự thành một ngưòi Mỹ, hay nói đúng
hơn, nó là một ngươì Việt đã mất gốc .Mà cũng phải thôi! nó đã lớn lên
ở nơi nầy , nơi mà chính-phủ đã từng đem sinh mạng hơn năm mươi tám
ngàn thanh-niên Mỹ bỏ xác tên đất nước Viêt- và biêt bao nhiêu ngan` trẻ
con Mỹ phải mồ côi cha ,vậy mà họ vẫn còn có thể quên đựợc, và đã hai
đời Tổng-thống Mỹ, sang thămViệt Nam đễ mà quên đi ,vì vấn đề kinh-
tế,hay chính-trị mà Thoa không đủ sức đễ hiễu ,Tâm con nàng , cũng chỉ
là một phần tỷ, trong số người Mỹ ấy mà thôi thì làm sao trách nó được
.....Từ đó về sau Thoa không bao giờ nói gì về anh vơi Tâm vì nàng thừa
hiễu có nói cũng vô-ích mà thôi .........

Sau khi Tâm lập gia-đình và có con, dường như nó hiễu chút ít về tình
phụ tử, nó lui tới thăm viếng Thoa thừơng hơn ,và thỉnh thoảng nó đến
thắp nhang cho anh .Mỗi tuần nó đều đưa thằng Tony đến thăm nàng, căn
nhà ấm và vui nhộn hẳn lên khi có tiếng trẻ con Thoa thường xưng bà nội
với Tony,.hai tiếng mà Thoa thèm được nghe từ miêng đứa chaú đầu lòng
.Nhưng chắc –chắn là nàng sẽ không bao giờ nghe được, ngoaì tiếng gọi
“Granma.” Vợ nó thỉnh thoảng mới ghé thăm Thoa ,vaì lần trong năm ,vaò
những ngay lễ lớn cần thiết có lẽ vì phép lịch-sự mà thôi .Vợ Tâm là ngươì
Mỹ gốc Hoà-Lan ,laị một lần nữa gốc Việt trôi xa ........

Thời gian như ngưng đọng laị Thoa không biết rằng nàng đã đứng xửng
trước bàn thờ chồng bao lâu,cuốn phim dĩ vãng cứ tiếp tuc. quay cho đến
đoan. cuốị đã trả Thoa về với hiên thực .Nàng vói tay lấy chiếc bao plas-
tic trên bàn thờ chồng ,phủi nhẹ cho lớp buị mỏng bay đi và mở ra .Cầm
chiếc Mũ-đỏ trên tay, Thoa dí sát chiếc mũ vaò muĩ, nàng hít nhè nhẹ muì
mồ-hôi ngay ngáy nồng –nàn cuả anh từ từ theo cánh mũi nàng đi vaò khí
quãng và lấp đầy buồng phổi .Thoa vẫn còn nhận được trọn ven cãm giác
lâng –lâng của lần cuối cùng, khi nàng dựa sát vào ngực anh, trước giờ anh
vaò traị tù..Thật ra, đó chỉ là những aỏ gíác, mà trí tưởng tượng cuả nàng
cố giữ laị và nó đang giúp nàng tìm laị trọn ven dư hương ngày cũ mà thôi
....Thời-gian đã trôi đi hơn một phần ba thế-kỷ rồi, thì mùi hương naò còn
có thể tồn-tại được ?? ....Thoa lại nghỉ đến lời con nói hôm naò ,nàng tự
hỏi con nàng đúng , hay nàng đúng ???.Nàng phaỉ tự nhìn nhận là mình đã
sai ,một sai lâm không thể tha-thứ được, là nàng chỉ làm tròn bổn-phận của
một ngươì mẹ trong việc nuôi con ăn học cho thành ngươì,nhưng phần rèn
luyên,dạy-dỗ đễ cho nó biết cội, biết nguồn,biết thương nơi chôn nhao,
Xuân Giáp Ngọ 2014
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186