Page 172 - DacSan69
P. 172
172 Muõ Ñoû 69
- đây có cây thượng liên đặt nơi cửa thành cao và rất kiên cố, chúng tôi
thử xung phong nhiều lần mà không lên được cửa. Trung đội tôi lúc ấy
còn 21 người, nhưng do khí thế chiến thắng từ Quảng Trị và cửa Chánh
Tây vừa rồi, nên binh sĩ rất tự tin. Đợi ngay khi điều chỉnh pháo binh dập
nát khẩu thượng liên, cả trung đội vừa bắn vừa hô xung phong tiến nhanh
và chiếm được cửa thành. Thấy xạ thủ thượng liên chết nằm trên súng, hai
chân bị khoá bằng dây xích.

Kiểm điểm quân số lại thấy chỉ còn mười người nguyên vẹn. Mười
một mạng người chết và bị thương, để đổi lấy cửa thành nầy đây. Lính
Nhảy Dù trả nợ máu cho quê hương miền Nam, lấy lại sự thanh bình cho
đồng bào xứ Huế. “Chúng tôi không cầu an lạc dể dàng mà chỉ khát khao
gió mưa cùng nguy hiểm”. Gần ba mươi năm qua, trên đất Mỹ, tôi vẫn
nhớ cảm giác cay cay đau đớn khi đứng trên cổng thành đổ nát của mùa
xuân năm xưa! Mùa Xuân rây máu của xứ Huế mù trời sương đục, tang
tóc đau thương!

Mấy ngày sau, tiểu đoàn tiếp tục mở rộng kiểm soát các khu vực bên
trong Thành Nội. Sáng Mùng 10, chúng tôi chuẩn bị vượt qua hồ Tỉnh
Tâm để tìm cách đánh lấy lại cửa Thượng Tứ, cửa chính Nam, đi thẳng
vào Đại Nội. Suốt tuần lễ, người không tắm rửa, chân không rời đôi giày
trận, sống giữa màn trời chiếu đất, lót dạ bằng những chén cháo trắng. Tuy
lương thực không được tiếp tế, nhưng lúc đó không ai ăn vô nổi, vì hằng
ngày nhìn thấy xác chết đầy đường, không có người thu dọn. Chúng tôi
sống với và giữa những người chết, họ là những người dân đã sống trong
chịu đựng và chết trong oan khiên. Họ đã chết cho ai, vì ai?.. Bao nhiêu
năm câu hỏi vẫn còn, không được ai đứng ra lãnh trách nhiệm trả lời.

Trung đội vượt qua hồ Tỉnh Tâm phía ngoài Cầu Kho, tiến vào lục soát
ngôi biệt thự khá sang trọng. Khi vừa rút ra khỏi nhà, thì nghe “Đùng” một
tiếng, một quả lựu đạn hay súng cối gì đó rơi đúng vào giữa đội hình trung
đội tôi! Mọi người đều ngã lăn vì trúng mảnh đạn. Lưng tôi bị đầy mảnh,
máu ướt đẩm cả áo trong lẫn áo ngoài. Tôi đang kiệt sức dần, thì bỗng
nhiên thấy một tên lính địch chạy qua nhà tôi đang nằm. Trong khi tên bộ
đội chưa phát giác, do từ một phép lạ hoặc bản năng sinh tồn, tôi nhỏm
dậy, chạy băng về bộ chỉ huy đại đội, các anh em binh sĩ cũng nhanh chân
rút theo. Mắt loáng thoáng nhìn thấy Đại đội trưởng Thành Râu từ xa, tôi
kiệt sức ngã lăn nằm bất tỉnh trước sân đất trước nhà.
Lúc tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên lầu của một biệt thự sang trọng.
Anh bạn tốt là bác sĩ Thiện mượn mền để đắp cho tôi nhưng chủ nhà không
chịu. Tối đến thấy trên mình có cái mền mới tinh, nhưng nó bị trượt qua
Xuân Giáp Ngọ 2014
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177