Page 152 - DacSan69
P. 152
152 Muõ Ñoû 69
Xác người rã ra chỉ còn lại hình hài bộ xương với cái đầu lâu bất động.
Mùi hôi thúi xông lên nồng nặc dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè Quãng
Trị, tạo ra mùi tanh khen khét thật là khó thở. Những oan hồn hình như
còn đang tức tưởi đâu đây. Thật sự tôi cảm thấy bần thần trước cảnh tượng
hải hùng nầy. Có lẽ tôi không đủ từ để diễn tả hết hình ảnh của “địa ngục
trần gian” nầy mà người dân Việt Nam tôi phải gánh chịu. Tôi như nghẹn
tắt ở cổ. “Nhân danh ai ? ,Chủ nghĩa gì ?” mà nỡ giết chết đồng loại và
nhân dân của mình một cách dã man như thế. Tôi tự hỏi Lê Duẫn (tên vô
học phu tàu hỏa) sao quá ác độc, nhẫn tâm giết chết người dân Quãng Trị
cùng quê hương với mình?. Có phải đây là cuộc Cách mạng để giải phóng
quê hương thoát cảnh đọa đầy hay đây là tội ác của loài thú dữ. Tôi muốn
kêu lên “Trời ơi ! Dân tộc tôi sao quá đọa đầy như thế nầy” Địa danh nầy.
Quãng đường kinh hoàng nầy sẽ mãi mãi ghi vào lịch sử, tội ác do người
Cộng Sản gây ra cho chính dân tộc của mình.( Câu nói: “ Vô sản không
đáng sợ bằng vô học” thật không sai).
Phi báo cáo là đã đến bờ sông Thạch Hãn, Anh còn “cao ngạo” báo
cho tôi biết, Anh đã bước xuống dòng sông để rửa sạch lớp “bụi đường”
còn bám sau những ngày mãi mê đánh đấm. Tôi báo cáo tình hình cho
Sông Lô và ra lệnh cho các Trung đội để lại toán phục kích rồi trở về vị trí
đóng quân của Đại đội.
Sau một ngày yên lặng không chạm địch làm tôi có chút lo lắng. Trời
chiều, bóng đêm từ từ phủ đầy khu vực đóng quân của tôi. Bóng đêm thực
sự đồng lõa với tội ác, và sự sợ hải. Bóng đêm đã mang đến nhiều nổi kinh
hoàng và sự chết chóc cho người dân miền Nam hằng đêm. Tôi ra lệnh cho
các Trung đội báo động mục đích là để cho binh sĩ nhận rõ những gì trước
mặt mình trong bóng tối. Mọi vật chìm trong yên lặng.
Có phải sự ngột ngạt của mùa hè oi bức hay là trách nhiệm đang đè
nặng trên đôi vai tôi đã làm tôi không tài nào chợp mắt. Tôi mênh mang
suy nghĩ. Khóa tôi ra trường đúng vào lúc Tết Mậu Thân đợt 2. Thật bất
ngờ vì lần đầu tiên binh chủng Nhảy dù chọn 60 Sĩ quan tình nguyện về
binh chủng. Sau khi mãn khóa nhảy dù chúng tôi được chia đều về 9 Tiểu
đoàn tác chiến. Nguyễn an Toại, Đoàn bá Phụ và Tôi về Tiểu đoàn 7 ND,
Toại và Phụ lần lượt giải ngũ chỉ còn lại mình tôi.( Hiện nay Toại còn ở
Việt Nam, Phụ đã định cư ở miền Nam Cali và đã mất sau cơn bệnh nặng).
Bạn bè tôi tình nguyện về Nhảy dù đã lần lượt ra đi. Hạnh về Tiểu đoàn 3
ND là người ra đi đầu tiên trong khóa ở chiến trường Tây ninh. Kế đến là
Đứng rồi Sanh Tiểu đoàn 8 ND ở căn cứ 6 vùng Dakto Tân cảnh và còn
nhiều bạn bè khác nữa mà tôi không biết hết cũng đã lần lượt ra đi. Phạm
Đồng Tiểu đoàn 3ND đã bị thương nặng trong trận chiến đẩm máu của mặt
trận Tây Nguyên có lẽ đang chờ giải ngũ. ( Hiện đang định cư tại Denver).
Một số đã thuyên chuyển về Pháo binh Nhảy dù như Khải ( Khải hô) và
Xuân Giáp Ngọ 2014
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157