Page 151 - DacSan69
P. 151
Muõ Ñoû 151

chạm địch.
Giờ đây
trước mặt tôi là
những trẻ con
tuổi khoảng từ
3 đến 5 tuổi mặt
mày lem luốc,
dơ bẩn và một
cụ già chạc tuổi
ngoài 70 đang
ngơ ngác như
mất hồn, cùng
với người đàn bà
tuổi hãy còn trẻ
có lẽ là mẹ của
những đứa bé
nầy. Tất cả điều
hốc hác có lẽ họ đã chịu đựng đói khát, sống chui rúc trong căn hầm nhỏ
bé nầy nhiều ngày trông kiệt lực, xanh xao. Thật là may mắn, toán khinh
binh Trung đội 1 còn bình tĩnh nếu không thì tất cả họ đã chết vì lựu đạn.
Tôi hỏi người đàn bà đầu tóc rối bù, quần aó dơ dấy tả tơi:
-Sao chị không rời khỏi vùng nguy hiểm nầy?.
Người đàn bà như mất hồn, với giọng nói Quãng trị qủa thực tôi không thể
nào hiểu hết, chỉ hiểu đại khái là: Không có chổ nào để mà đi cả”.
Tôi báo tình hình cho Sông Lô, cho họ ăn uống và một ít gạo sấy rồi đưa
họ về Tiểu đoàn ở phía sau. Nhìn họ đi như thể xác không hồn. Tôi tự hỏi
sao sức người có thể chịu đựng được hàng tấn bom đạn? và vượt qua được
biết bao là gian nan nguy hiểm?. Tôi cảm thấy chua xót. Sao dân tộc Việt
Nam tôi quá khổ đau như thế nầy !
Nhớ lại những ngày vượt sông Mỹ Chánh, qua Đại lộ Kinh hoàng.
Đơn vị tôi bước qua những xác người đang ngỗn ngang chồng chất. Cảnh
tượng quá hải hùng. Suốt quãng đường gần 2 cây số hàng trăm xe cộ, quân
xa, xe dân sự cháy nằm la liệt trên mặt đường, trên những bãi cát, xác
người chết chồng chất, vắt võng trong lòng xe, xác người đầy rẫy. Những
xác chết chồng chất lên nhau, gìa trẻ, gái trai, con nít, chết nằm đủ kiểu.
Người chết một nửa thân mình còn vướn trên thành xe thồ, xe bò, xe trâu,
bên cạnh là những đống áo quần nhầy nhụa, những vật dụng tung toé. Một
số người chết giữa bãi cát mênh mông với tư thế hình như họ cố thoát ra
khỏi vùng “tử địa” nầy. Nhưng cuối cùng họ vẫn không thoát khỏi “tử lộ”
mà người Cộng sản đã chọn sẳn, để tự do giết chết đống loại của mình.
Thật là “Đỉnh cao trí tuệ của loài người”.
Xuân Giáp Ngọ 2014
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156