Page 18 - MuDo67
P. 18
Ngọc Tuấn, mà ngược lại chỉ làm cho gia đình anh thêm kiên trì trên con
đường đã chọn
Phần khác của bài viết này, tôi xin trình bày suy nghĩ của mình với bạn
đọc, và ngay cả với những người đang cầm quyền tại Việt Nam, về những
người con của anh Huỳnh Ngọc Tuấn.
Tôi đã thật sự ngạc nhiên, vui mừng và hãnh diện khi đọc những bài
viết của các bạn trẻ này. Ngoài kiến thức, họ còn có tấm lòng thật đáng
quý. Tôi không hề muốn “tung hô” họ, vì mọi sự tung hô đều vô nghĩa đối
với những người dám bỏ tất cả để tranh đấu cho công lý, không phải chỉ
cho riêng mình mà cho cả dân tộc, trong hoàn cảnh rất khó khăn. Tuy vậy
thật là bất công, thiếu sót nếu không nhắc đến lòng can đảm và sự hy sinh
của họ.
Có thể nói gia đình anh Huỳnh Ngọc Tuấn là tấm gương rất tốt cho mọi
gia đình Việt Nam. Các con anh là mẫu người mà tuổi trẻ Việt Nam hôm
nay cần nhìn vào và tự vấn. Họ không hẳn tuợng trưng cho sự hoàn hảo,
nhưng chắc chắn là tấm gương đánh thức nhiều gia đình người Việt chúng
ta hiện nay, cả trong và ngoài nước. Tôi muốn nói đến thái vộ vô cảm, mũ
nĩ che tai, vinh thân phì gia, sống chết mặc bay của nhiều người trong dân
ta; dẫu thái độ tiêu cực này cũng do nhiều điều kiện khách quan, như hậu
quả của những năm dài đau thương, cơ cực đã ảnh hưởng đến tâm lý cầu
an và hưởng thụ.
Trong một xã hội cực kỳ nhiễu nhương, cá lớn nuốt cá bé, đam mê
quyền lợi vật chất, coi nhẹ giá trị tinh thần, nhiều bậc cha mẹ đã không
ngại tìm mọi cách để con mình vươn lên “hơn người.” Người dân trong
nước sau những năm dài đói kém, bị khủng bố đã tìm mọi cách để có được
cuộc sống dễ thở hơn. Vì thế chẳng có gì lạ khi các bậc cha mẹ lo lắng
khuyên bảo con mình lo học và... du học để đạt được một tương lai ổn
định, tươi sáng. Đối với đồng bào hải ngoại, sau những gian truân để thoát
khỏi “thiên đường cộng sản” đã thở phào nhẹ nhõm, coi như đã dứt bỏ
đưọc một cục nợ và dồn hết sức mình vào cuộc sống mới. Nơi xứ người,
sự xa mặt cách lòng và nhịp sống bận rộn, đã làm không ít người hầu như
quên hẳn những khó khăn và bất công mà đồng bào mình trong nước đang
gánh chịu.
Dù ở đâu thì tình trạng chung là nhiều người đang rất thờ ơ với hiện tình
đất nước. Nói cho công bằng, cũng nhiều người trăn trở, nhưng dấn thân
vào một công việc cụ thể nhằm giải thể chế độ cộng sản thì rất ít. Phỏng
có mấy ai muốn bản thân và con cái mình gặp khó khăn trên đường đời, dù
sự khó khăn đó là nghĩa vụ cao cả của công dân? Mưu cầu một cuộc sống
đầy đủ tiện nghi vật chất, được hưởng thụ những thú vui về âm nhạc , nghệ
thuật, thể thao... không phải là điều sai trái; tuy vậy vô cảm trước khó khăn
của đồng bào, bàng quang trước các vấn nạn của đất nước là điều